cập cổ xưa đã đặt ra. Tôi không đọc sách, cám ơn Thượng đế! Tôi đã không đọc kinh
Gita, Upanishads, Koran, hay bất kỳ quyển sách triết lý, tâm lý, tôn giáo là gì. Chúng làm
tôi chán ngắt. Tôi thích đọc một quyển truyện trinh thám hơn. Nhưng để trả lời nghi vấn
đó: Điều gì xảy ra cho cái trí, cho linh hồn, khi thân thể chết? Bạn đã đặt ra nghi vấn này.
Hãy lắng nghe nó, làm ơn. Hãy chú ý nó. Bạn đã đặt ra một nghi vấn. Lúc này, ai sẽ trả
lời nó, và bạn muốn loại đáp án nào? Một đáp án mà sẽ gây thỏa mãn và thanh thản, một
đáp án có lý trí, hay một đáp án phụ thuộc vào niềm tin của bạn rằng có sự đầu thai? Hay
đáp án mà người cộng sản sẽ đưa ra, mà là, nó hoàn toàn vô lý? Vì vậy, bạn đang hỏi ai?
Đây là một nghi vấn rất nghiêm túc trong chính nó. Điều gì xảy ra cho cái trí? – cho cái
trí, không phải cho cái linh hồn. Nếu bạn nói có một linh hồn, nó có nghĩa có cái gì đó
vĩnh cửu, cái gì đó không bị tiếp xúc bởi suy nghĩ, không ở trong lãnh vực của thời gian.
Bởi vì nếu suy nghĩ tiếp xúc được nó, nó ở bên trong lãnh vực của thời gian, bên trong
lãnh vực của ký ức, và vì vậy nó không vĩnh cửu.
Vì vậy, khi bạn đặt ra nghi vấn, ‘Việc gì xảy ra khi thân thể chết?’ Đầu tiên, tại sao bạn
hỏi nó? Bạn sợ hãi chết? Chết là điều không thể tránh khỏi, mặc dù những người khoa
học có lẽ trao tặng bạn năm mươi năm khác. Vì vậy, bạn sợ hãi chết, điều đó có nghĩa sợ
hãi sống. Nếu bạn sợ hãi chết, điều đó có nghĩa bạn sợ hãi sống, bởi vì chết là sống. Nếu
bạn biết sống như thế nào, không có chết. Chết không phải tại khúc cuối của sống của
một người – cùng bệnh tật, tuổi già, lão suy, đau khổ, phiền muộn, và khó nhọc. Chết có
nghĩa đang chết đi hàng ngày, mà có nghĩa đang sống mới mẻ lại hàng ngày. Nếu bạn
không biết làm thế nào để chết đi hàng ngày, bạn không đang sống hồn nhiên hàng ngày.
Vậy là, bạn sợ hãi chết bởi vì bạn đã đưa nó xa thật xa, quanh góc đường, và bạn không
muốn nhìn ngắm nó, không cho phép nó gần gũi bạn. Thế là có sợ hãi, và từ sợ hãi bạn
tin tưởng. Và nếu bạn tin tưởng sự đầu thai, mà có nghĩa sống trong cuộc đời kế tiếp, vậy
thì sống này quan trọng cực kỳ, không phải cuộc đời kế tiếp. Bởi vì lúc này bạn làm cái
gì, bạn suy nghĩ ra sao, bạn ứng xử thế nào quan trọng lắm bởi vì bạn sẽ phải trả lại nó
trong cuộc đời kế tiếp. Nhưng bạn không tin tưởng sự đầu thai; đó chỉ là một ý tưởng dễ
thương. Nếu bạn thực sự trao quả tim của bạn cho niềm tin đó, nó có nghĩa sống ngay lúc
này; thế là không đặt thành vấn đề điều gì xảy ra vào ngày mai.
Vì vậy, khi có sợ hãi về chết, thế là sợ hãi đó trả lời, không phải ý nghĩa và vẻ đẹp của
chết. Thế là sợ hãi muốn một đáp án gây thanh thản. Có sự tự-thương xót: ‘Tôi đã sống
rất lâu, đã vật lộn rất khó nhọc, đã leo lên nấc thang của thành công – đó là tất cả?’ Dĩ
nhiên, đó là tất cả bởi vì bạn không có bất kỳ thứ gì khác nữa. Bạn có đồ đạc của bạn,
bằng cấp của bạn, bạn có lẽ đi đến văn phòng suốt sáu mươi năm sau, bị dọa nạt, và đó là
tất cả sống của bạn – thực sự, không phải lý thuyết. Thế là sợ hãi sống theo cách đó, chắc
chắn bạn sợ hãi chết. Và sợ hãi không thể trả lời một nghi vấn của sống. Vì vậy tự do
khỏi sợ hãi là sự giàu có của sống.
cập cổ xưa đã đặt ra. Tôi không đọc sách, cám ơn Thượng đế! Tôi đã không đọc kinh
Gita, Upanishads, Koran, hay bất kỳ quyển sách triết lý, tâm lý, tôn giáo là gì. Chúng làm
tôi chán ngắt. Tôi thích đọc một quyển truyện trinh thám hơn. Nhưng để trả lời nghi vấn
đó: Điều gì xảy ra cho cái trí, cho linh hồn, khi thân thể chết? Bạn đã đặt ra nghi vấn này.
Hãy lắng nghe nó, làm ơn. Hãy chú ý nó. Bạn đã đặt ra một nghi vấn. Lúc này, ai sẽ trả
lời nó, và bạn muốn loại đáp án nào? Một đáp án mà sẽ gây thỏa mãn và thanh thản, một
đáp án có lý trí, hay một đáp án phụ thuộc vào niềm tin của bạn rằng có sự đầu thai? Hay
đáp án mà người cộng sản sẽ đưa ra, mà là, nó hoàn toàn vô lý? Vì vậy, bạn đang hỏi ai?
Đây là một nghi vấn rất nghiêm túc trong chính nó. Điều gì xảy ra cho cái trí? – cho cái
trí, không phải cho cái linh hồn. Nếu bạn nói có một linh hồn, nó có nghĩa có cái gì đó
vĩnh cửu, cái gì đó không bị tiếp xúc bởi suy nghĩ, không ở trong lãnh vực của thời gian.
Bởi vì nếu suy nghĩ tiếp xúc được nó, nó ở bên trong lãnh vực của thời gian, bên trong
lãnh vực của ký ức, và vì vậy nó không vĩnh cửu.
Vì vậy, khi bạn đặt ra nghi vấn, ‘Việc gì xảy ra khi thân thể chết?’ Đầu tiên, tại sao bạn
hỏi nó? Bạn sợ hãi chết? Chết là điều không thể tránh khỏi, mặc dù những người khoa
học có lẽ trao tặng bạn năm mươi năm khác. Vì vậy, bạn sợ hãi chết, điều đó có nghĩa sợ
hãi sống. Nếu bạn sợ hãi chết, điều đó có nghĩa bạn sợ hãi sống, bởi vì chết là sống. Nếu
bạn biết sống như thế nào, không có chết. Chết không phải tại khúc cuối của sống của
một người – cùng bệnh tật, tuổi già, lão suy, đau khổ, phiền muộn, và khó nhọc. Chết có
nghĩa đang chết đi hàng ngày, mà có nghĩa đang sống mới mẻ lại hàng ngày. Nếu bạn
không biết làm thế nào để chết đi hàng ngày, bạn không đang sống hồn nhiên hàng ngày.
Vậy là, bạn sợ hãi chết bởi vì bạn đã đưa nó xa thật xa, quanh góc đường, và bạn không
muốn nhìn ngắm nó, không cho phép nó gần gũi bạn. Thế là có sợ hãi, và từ sợ hãi bạn
tin tưởng. Và nếu bạn tin tưởng sự đầu thai, mà có nghĩa sống trong cuộc đời kế tiếp, vậy
thì sống này quan trọng cực kỳ, không phải cuộc đời kế tiếp. Bởi vì lúc này bạn làm cái
gì, bạn suy nghĩ ra sao, bạn ứng xử thế nào quan trọng lắm bởi vì bạn sẽ phải trả lại nó
trong cuộc đời kế tiếp. Nhưng bạn không tin tưởng sự đầu thai; đó chỉ là một ý tưởng dễ
thương. Nếu bạn thực sự trao quả tim của bạn cho niềm tin đó, nó có nghĩa sống ngay lúc
này; thế là không đặt thành vấn đề điều gì xảy ra vào ngày mai.
Vì vậy, khi có sợ hãi về chết, thế là sợ hãi đó trả lời, không phải ý nghĩa và vẻ đẹp của
chết. Thế là sợ hãi muốn một đáp án gây thanh thản. Có sự tự-thương xót: ‘Tôi đã sống
rất lâu, đã vật lộn rất khó nhọc, đã leo lên nấc thang của thành công – đó là tất cả?’ Dĩ
nhiên, đó là tất cả bởi vì bạn không có bất kỳ thứ gì khác nữa. Bạn có đồ đạc của bạn,
bằng cấp của bạn, bạn có lẽ đi đến văn phòng suốt sáu mươi năm sau, bị dọa nạt, và đó là
tất cả sống của bạn – thực sự, không phải lý thuyết. Thế là sợ hãi sống theo cách đó, chắc
chắn bạn sợ hãi chết. Và sợ hãi không thể trả lời một nghi vấn của sống. Vì vậy tự do
khỏi sợ hãi là sự giàu có của sống.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét