thư của linh hồn... Chỉ qua tình yêu và tiếng
cười và vui vẻ vô cùng trong cuộc sống mà bạn
bắt đầu cảm thấy sự hiện diện của cái gì đó ở
cõi bên kia. Khi cuộc sống trở thành cuộc phiêu
lưu, điệu vũ của cực lạc, chỉ thế thì bạn mới đi
ra ngoài những giới hạn của thân thể và tâm trí
và soải cánh bay cao vào vô tận.
Nếu bạn có thể yêu, và nếu bạn có thể cười, một
cách toàn bộ, toàn tâm, cuộc sống của bạn sẽ
trở thành phúc lạc thế và phúc lành thế, không
chỉ cho bản thân bạn mà còn cho mọi người
khác. Bạn sẽ là phúc lành cho thế giới.
Cuộc sống trong bản thân nó không có nghĩa. Nó
có nghĩa chỉ nếu bạn có thể ca bài ca của vĩnh
hằng, nếu bạn có thể toả ra hương thơm nào đó
của điều thiêng liêng, của tính thượng đế, nếu
bạn có thể trở thành bông sen - bất tử, vô thời
gian. Nếu bạn có thể trở thành tình yêu thuần
khiết, nếu bạn có thể làm đẹp sự tồn tại này, nếu
bạn có thể trở thành phúc lành cho sự tồn tại
này, chỉ thế thì cuộc sống mới có ý nghĩa, bằng
không nó sẽ là lạc lõng. Nó giống như miếng vải
vẽ trống rỗng: bạn có thể cứ mang nó cả đời
mình và bạn có thể chết dưới sức nặng của nó,
nhưng phỏng có ích gì? Vẽ cái gì đó lên nó đi
chứ!
Nghĩa phải được tạo ra trong cuộc sống; nghĩa
không được cho sẵn. Bạn được cho tự do, bạn
được cho tính sáng tạo, bạn được cho cuộc sống.
Tất cả những điều được cần tới để tạo ra nghĩa
đều được cho. Tất cả chất liệu tinh tuý của nghĩa
đều được cho, nhưng nghĩa không được cho,
nghĩa phải được bạn tạo ra. Bạn phải trở thành
đấng sáng tạo theo quyền riêng của mình.
Và khi bạn trở thành đấng sáng tạo theo quyền
riêng của mình, bạn tham gia cùng Thượng đế,
bạn trở thành một phần của Thượng đế.
thư của linh hồn... Chỉ qua tình yêu và tiếng
cười và vui vẻ vô cùng trong cuộc sống mà bạn
bắt đầu cảm thấy sự hiện diện của cái gì đó ở
cõi bên kia. Khi cuộc sống trở thành cuộc phiêu
lưu, điệu vũ của cực lạc, chỉ thế thì bạn mới đi
ra ngoài những giới hạn của thân thể và tâm trí
và soải cánh bay cao vào vô tận.
Nếu bạn có thể yêu, và nếu bạn có thể cười, một
cách toàn bộ, toàn tâm, cuộc sống của bạn sẽ
trở thành phúc lạc thế và phúc lành thế, không
chỉ cho bản thân bạn mà còn cho mọi người
khác. Bạn sẽ là phúc lành cho thế giới.
Cuộc sống trong bản thân nó không có nghĩa. Nó
có nghĩa chỉ nếu bạn có thể ca bài ca của vĩnh
hằng, nếu bạn có thể toả ra hương thơm nào đó
của điều thiêng liêng, của tính thượng đế, nếu
bạn có thể trở thành bông sen - bất tử, vô thời
gian. Nếu bạn có thể trở thành tình yêu thuần
khiết, nếu bạn có thể làm đẹp sự tồn tại này, nếu
bạn có thể trở thành phúc lành cho sự tồn tại
này, chỉ thế thì cuộc sống mới có ý nghĩa, bằng
không nó sẽ là lạc lõng. Nó giống như miếng vải
vẽ trống rỗng: bạn có thể cứ mang nó cả đời
mình và bạn có thể chết dưới sức nặng của nó,
nhưng phỏng có ích gì? Vẽ cái gì đó lên nó đi
chứ!
Nghĩa phải được tạo ra trong cuộc sống; nghĩa
không được cho sẵn. Bạn được cho tự do, bạn
được cho tính sáng tạo, bạn được cho cuộc sống.
Tất cả những điều được cần tới để tạo ra nghĩa
đều được cho. Tất cả chất liệu tinh tuý của nghĩa
đều được cho, nhưng nghĩa không được cho,
nghĩa phải được bạn tạo ra. Bạn phải trở thành
đấng sáng tạo theo quyền riêng của mình.
Và khi bạn trở thành đấng sáng tạo theo quyền
riêng của mình, bạn tham gia cùng Thượng đế,
bạn trở thành một phần của Thượng đế.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét