tiền bạc, và cũng vậy căn bệnh được gọi là chủ nghĩa quốc gia, sự tôn thờ một lá cờ, và
căn bệnh của tôn giáo có tổ chức. Tất cả những điều này là những nguyên nhân của chiến
tranh, nếu bạn như một cá thể, phụ thuộc vào bất kỳ những tổ chức tôn giáo nào, nếu bạn
thèm khát quyền hành, nếu bạn ganh tị, chắc chắn bạn sẽ sản sinh một xã hội mà sẽ có kết
quả là hủy diệt.
người lãnh đạo, không phải vào Stalin, Churchill, và những người còn lại của họ. Nó phụ
thuộc vào bạn và tôi, nhưng dường như chúng ta không nhận ra điều đó. Nếu một lần
chúng ta thực sự cảm thấy trách nhiệm của những hành động riêng của chúng ta; chúng ta
có thể kết thúc tất cả những chiến tranh, sự đau khổ kinh hoàng này mau lẹ làm sao!
Nhưng bạn thấy, chúng ta dửng dưng. Chúng ta có ba bữa ăn một ngày, chúng ta có việc
làm của chúng ta, chúng ta có những tài khoản ngân hàng của chúng ta, nhiều hay ít, và
chúng ta nói, ‘Vì Chúa, đừng quấy rầy chúng tôi, hãy để cho chúng tôi được yên ổn.’
nhiều bấy nhiêu, chúng ta càng muốn không bị đụng chạm đến nhiều bấy nhiêu, để duy
trì những sự việc được cố định như hiện nay chúng là; nhưng chúng không thể được duy
trì như hiện nay chúng là bởi vì không có gì cố định cả. Mọi thứ đều đang phân rã. Chúng
ta không muốn đối diện những sự việc này; chúng ta không muốn đối diện sự kiện rằng
bạn và tôi phải chịu trách nhiệm cho những chiến tranh. Bạn và tôi có lẽ nói về hòa bình,
tổ chức những hội nghị, ngồi quanh một cái bàn và thảo luận, nhưng phía bên trong,
thuộc tâm lý, chúng ta muốn quyền hành, địa vị, chúng ta bị thúc đẩy bởi tham lam.
những niềm tin, bởi những giáo điều, vì nó chúng ta sẵn lòng chết và tàn sát lẫn nhau.
Liệu bạn nghĩ những con người như thế, bạn và tôi, có thể có hòa bình trong thế giới?
Muốn có hòa bình, chúng ta phải an lạc; sống an lạc có nghĩa không tạo ra sự hận thù.
Hòa bình không là một lý tưởng. Đối với tôi, một lý tưởng chỉ là một tẩu thoát, một trốn
tránh . . . Nhưng muốn có hòa bình, chúng ta sẽ phải thương yêu, chúng ta sẽ phải bắt
đầu, không phải sống một sống lý tưởng, nhưng thấy những sự việc như chúng là và hành
động vào chúng, thay đổi chúng. Chừng nào mỗi người chúng ta còn đang tìm kiếm sự an
toàn thuộc tâm lý, sự an toàn thuộc thân thể chúng ta cần – lương thực, quần áo, và chỗ ở
– bị hủy diệt.
chúng ta tìm kiếm nó, nếu chúng ta có thể, qua quyền hành, qua địa vị, qua chức tước, tên
tuổi – tất cả điều đó đang hủy diệt sự an toàn thuộc thân thể. Đây là một sự kiện rõ ràng,
nếu bạn quan sát nó.
tiền bạc, và cũng vậy căn bệnh được gọi là chủ nghĩa quốc gia, sự tôn thờ một lá cờ, và
căn bệnh của tôn giáo có tổ chức. Tất cả những điều này là những nguyên nhân của chiến
tranh, nếu bạn như một cá thể, phụ thuộc vào bất kỳ những tổ chức tôn giáo nào, nếu bạn
thèm khát quyền hành, nếu bạn ganh tị, chắc chắn bạn sẽ sản sinh một xã hội mà sẽ có kết
quả là hủy diệt.
người lãnh đạo, không phải vào Stalin, Churchill, và những người còn lại của họ. Nó phụ
thuộc vào bạn và tôi, nhưng dường như chúng ta không nhận ra điều đó. Nếu một lần
chúng ta thực sự cảm thấy trách nhiệm của những hành động riêng của chúng ta; chúng ta
có thể kết thúc tất cả những chiến tranh, sự đau khổ kinh hoàng này mau lẹ làm sao!
Nhưng bạn thấy, chúng ta dửng dưng. Chúng ta có ba bữa ăn một ngày, chúng ta có việc
làm của chúng ta, chúng ta có những tài khoản ngân hàng của chúng ta, nhiều hay ít, và
chúng ta nói, ‘Vì Chúa, đừng quấy rầy chúng tôi, hãy để cho chúng tôi được yên ổn.’
nhiều bấy nhiêu, chúng ta càng muốn không bị đụng chạm đến nhiều bấy nhiêu, để duy
trì những sự việc được cố định như hiện nay chúng là; nhưng chúng không thể được duy
trì như hiện nay chúng là bởi vì không có gì cố định cả. Mọi thứ đều đang phân rã. Chúng
ta không muốn đối diện những sự việc này; chúng ta không muốn đối diện sự kiện rằng
bạn và tôi phải chịu trách nhiệm cho những chiến tranh. Bạn và tôi có lẽ nói về hòa bình,
tổ chức những hội nghị, ngồi quanh một cái bàn và thảo luận, nhưng phía bên trong,
thuộc tâm lý, chúng ta muốn quyền hành, địa vị, chúng ta bị thúc đẩy bởi tham lam.
những niềm tin, bởi những giáo điều, vì nó chúng ta sẵn lòng chết và tàn sát lẫn nhau.
Liệu bạn nghĩ những con người như thế, bạn và tôi, có thể có hòa bình trong thế giới?
Muốn có hòa bình, chúng ta phải an lạc; sống an lạc có nghĩa không tạo ra sự hận thù.
Hòa bình không là một lý tưởng. Đối với tôi, một lý tưởng chỉ là một tẩu thoát, một trốn
tránh . . . Nhưng muốn có hòa bình, chúng ta sẽ phải thương yêu, chúng ta sẽ phải bắt
đầu, không phải sống một sống lý tưởng, nhưng thấy những sự việc như chúng là và hành
động vào chúng, thay đổi chúng. Chừng nào mỗi người chúng ta còn đang tìm kiếm sự an
toàn thuộc tâm lý, sự an toàn thuộc thân thể chúng ta cần – lương thực, quần áo, và chỗ ở
– bị hủy diệt.
chúng ta tìm kiếm nó, nếu chúng ta có thể, qua quyền hành, qua địa vị, qua chức tước, tên
tuổi – tất cả điều đó đang hủy diệt sự an toàn thuộc thân thể. Đây là một sự kiện rõ ràng,
nếu bạn quan sát nó.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét