Krishnamurti: Trước hết, chúng ta hãy nói rằng tỉnh thức không là kết quả của một
luyện tập. Luyện tập tỉnh thức có nghĩa quan sát, nhận biết được việc gì bạn đang làm,
đang suy nghĩ. Vì vậy tỉnh thức phải không được luyện tập – chấm hết. Đó là việc đầu
tiên. Bạn chấp nhận điều đó chứ?
Người hỏi: Vâng, thưa ông.
Krishnamurti: Tôi không nghĩ bạn chấp nhận, thưa bạn; tôi sẽ chỉ cho bạn. Có nhiều
trường học khắp thế giới đang luyện tập tỉnh thức. Họ nói: ‘Hãy nhận biết được ngón
chân của bạn ngọ nguậy, nhận biết được bạn đang suy nghĩ gì, nhận biết được bạn đi như
thế nào, và vân vân; hãy canh chừng nó, canh chừng nó.’ Và điều đó được gọi là tỉnh
thức. Nhưng chúng ta nói đó không là tỉnh thức; đó là bộ phận của nó nhưng không là
tổng thể của nó.
Tỉnh thức có nghĩa gì? Nhận biết? Bạn nhận biết rằng tôi đang ngồi ở đây. Nếu bạn ý
thức rằng tôi đang ngồi ở đây và rằng ‘cái tôi’ đang ngồi ở đây trên bục giảng là một hình
ảnh mà bạn có về ông ta – danh tiếng rằng ông ta là một người vĩ đại hay một người dốt
nát – nó ngăn cản bạn không tỉnh thức. Vì vậy bạn không đang tỉnh thức khi có bất kỳ
hình thức nào của sự hình thành-hình ảnh. Bất kỳ sự can thiệp nào của suy nghĩ trong
quan sát khước từ tỉnh thức. Bởi vì suy nghĩ là phản ứng của ký ức, suy nghĩ luôn luôn cũ
kỹ, không bao giờ được tự do. Vì vậy khi suy nghĩ xuất hiện và nói rằng, ‘Bạn phải tỉnh
thức’, lúc đó chính là suy nghĩ mà tỉnh thức, nhưng không có ý thức của đang tỉnh thức.
Vì vậy khi tỉnh thức không là sản phẩm của suy nghĩ, khi nó được tự do khỏi suy nghĩ,
lúc đó chỉ có chú ý mà không có bất kỳ ép buộc, không có bất kỳ phương hướng. Khi bạn
chú ý trọn vẹn cùng toàn thân tâm của bạn, cùng cái trí của bạn, quả tim của bạn, bộ não
của bạn, những dây thần kinh của bạn, lúc đó có tỉnh thức tổng thể mà trong đó không có
sự phân chia như người quan sát và vật được quan sát, người tỉnh thức và vật anh ta sẽ
tỉnh thức.
Krishnamurti: Trước hết, chúng ta hãy nói rằng tỉnh thức không là kết quả của một
luyện tập. Luyện tập tỉnh thức có nghĩa quan sát, nhận biết được việc gì bạn đang làm,
đang suy nghĩ. Vì vậy tỉnh thức phải không được luyện tập – chấm hết. Đó là việc đầu
tiên. Bạn chấp nhận điều đó chứ?
Người hỏi: Vâng, thưa ông.
Krishnamurti: Tôi không nghĩ bạn chấp nhận, thưa bạn; tôi sẽ chỉ cho bạn. Có nhiều
trường học khắp thế giới đang luyện tập tỉnh thức. Họ nói: ‘Hãy nhận biết được ngón
chân của bạn ngọ nguậy, nhận biết được bạn đang suy nghĩ gì, nhận biết được bạn đi như
thế nào, và vân vân; hãy canh chừng nó, canh chừng nó.’ Và điều đó được gọi là tỉnh
thức. Nhưng chúng ta nói đó không là tỉnh thức; đó là bộ phận của nó nhưng không là
tổng thể của nó.
Tỉnh thức có nghĩa gì? Nhận biết? Bạn nhận biết rằng tôi đang ngồi ở đây. Nếu bạn ý
thức rằng tôi đang ngồi ở đây và rằng ‘cái tôi’ đang ngồi ở đây trên bục giảng là một hình
ảnh mà bạn có về ông ta – danh tiếng rằng ông ta là một người vĩ đại hay một người dốt
nát – nó ngăn cản bạn không tỉnh thức. Vì vậy bạn không đang tỉnh thức khi có bất kỳ
hình thức nào của sự hình thành-hình ảnh. Bất kỳ sự can thiệp nào của suy nghĩ trong
quan sát khước từ tỉnh thức. Bởi vì suy nghĩ là phản ứng của ký ức, suy nghĩ luôn luôn cũ
kỹ, không bao giờ được tự do. Vì vậy khi suy nghĩ xuất hiện và nói rằng, ‘Bạn phải tỉnh
thức’, lúc đó chính là suy nghĩ mà tỉnh thức, nhưng không có ý thức của đang tỉnh thức.
Vì vậy khi tỉnh thức không là sản phẩm của suy nghĩ, khi nó được tự do khỏi suy nghĩ,
lúc đó chỉ có chú ý mà không có bất kỳ ép buộc, không có bất kỳ phương hướng. Khi bạn
chú ý trọn vẹn cùng toàn thân tâm của bạn, cùng cái trí của bạn, quả tim của bạn, bộ não
của bạn, những dây thần kinh của bạn, lúc đó có tỉnh thức tổng thể mà trong đó không có
sự phân chia như người quan sát và vật được quan sát, người tỉnh thức và vật anh ta sẽ
tỉnh thức.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét