những chính phủ Tôn giáo, như nó là, tại cốt lõi được đặt nền tảng trên những ý tưởng, trên trung thành, trên uy quyền . . . Nhưng hầu hết chúng ta đều bị trói buộc trong nó và chúng
ta không thể thoát khỏi. Muốn thoát khỏi, muốn phá vỡ tình trạng bị quy định của
chúng ta, đòi hỏi nhiều năng lượng.
trên uy quyền. Một con người đi đến đền chùa mỗi ngày, đọc kinh Gita, kinh Bible, hay
kinh Namaz, thực hiện những nghi lễ nào đó, lặp lại liên tục những từ ngữ nào đó, những
cái tên Krishna, Rama, việc này hay việc kia, khoác vào những bộ quần áo tạm gọi là
thiêng liêng và khao khát thực hiện chuyến hành hương nào đó – bạn nghĩ anh ấy là một
người tôn giáo. Nhưng, chắc chắn, đó không là tôn giáo. Đó là một việc dốt nát, kinh hãi,
xấu xa. Nhưng hầu hết chúng ta đều bị trói buộc trong nó và chúng ta không thể thoát
khỏi. Muốn thoát khỏi, muốn phá vỡ tình trạng bị quy định của chúng ta, đòi hỏi nhiều
năng lượng, mà chúng ta không có bởi vì năng lượng của chúng ta bị hao tán trong kiếm
sống và kháng cự bất kỳ hình thức của thay đổi nào. Thay đổi đòi hỏi chống đối lại xã
hội, đúng chứ? Và, nếu trong một xã hội Ấn giáo bạn không là một người Ấn giáo, hay
nếu bạn không là một người Ba la môn trong một xã hội Ba la môn, hay một người Thiên
chúa giáo trong một xã hội Thiên chúa giáo hay Tin lành, bạn có lẽ gặp khó khăn khi tìm
một việc làm.
mạng trong chính chúng ta đòi hỏi năng lượng lạ thường, mà chẳng bao nhiêu người
trong chúng ta có bởi vì năng lượng, trong ý nghĩa này, hàm ý sự nhận biết. Muốn thấy
mọi thứ rất rõ ràng, bạn phải trao cho nó toàn sự chú ý của bạn, và bạn không thể trao
toàn sự chú ý của bạn nếu có bất kỳ bóng dáng của sợ hãi – sợ hãi kinh tế hay sợ hãi xã
hội, mà là sợ hãi của quan điểm quần chúng. Bởi vì trong một trạng thái sợ hãi, chúng ta
suy nghĩ về sự thật hay Thượng đế như cái gì đó xa thật xa, không thuộc quả đất, cái gì
đó mà chúng ta phải đấu tranh, phải theo đuổi nó – bạn biết, tất cả những ma mãnh mà
chúng ta sử dụng để tẩu thoát khỏi sự xung đột thuộc sống hàng ngày của chúng ta đến
cái gì đó mà chúng ta gọi là hòa bình, tốt lành, Thượng đế. Đó là trạng thái thực sự của
chúng ta, đúng chứ?
Vậy là, chúng ta thấy tôn giáo có tổ chức đó, cùng những mê tín, những niềm
tin, và những giáo điều của nó không là tôn giáo gì cả. Chúng ta chỉ bị giáo dục, bị quy
định từ niên thiếu để chấp nhận những sự việc này như là tôn giáo, vì vậy tôn giáo có tổ
chức thực sự là một cản trở đối với sự khám phá của cái gì là sống tôn giáo thực sự.
những chính phủ Tôn giáo, như nó là, tại cốt lõi được đặt nền tảng trên những ý tưởng, trên trung thành, trên uy quyền . . . Nhưng hầu hết chúng ta đều bị trói buộc trong nó và chúng
ta không thể thoát khỏi. Muốn thoát khỏi, muốn phá vỡ tình trạng bị quy định của
chúng ta, đòi hỏi nhiều năng lượng.
trên uy quyền. Một con người đi đến đền chùa mỗi ngày, đọc kinh Gita, kinh Bible, hay
kinh Namaz, thực hiện những nghi lễ nào đó, lặp lại liên tục những từ ngữ nào đó, những
cái tên Krishna, Rama, việc này hay việc kia, khoác vào những bộ quần áo tạm gọi là
thiêng liêng và khao khát thực hiện chuyến hành hương nào đó – bạn nghĩ anh ấy là một
người tôn giáo. Nhưng, chắc chắn, đó không là tôn giáo. Đó là một việc dốt nát, kinh hãi,
xấu xa. Nhưng hầu hết chúng ta đều bị trói buộc trong nó và chúng ta không thể thoát
khỏi. Muốn thoát khỏi, muốn phá vỡ tình trạng bị quy định của chúng ta, đòi hỏi nhiều
năng lượng, mà chúng ta không có bởi vì năng lượng của chúng ta bị hao tán trong kiếm
sống và kháng cự bất kỳ hình thức của thay đổi nào. Thay đổi đòi hỏi chống đối lại xã
hội, đúng chứ? Và, nếu trong một xã hội Ấn giáo bạn không là một người Ấn giáo, hay
nếu bạn không là một người Ba la môn trong một xã hội Ba la môn, hay một người Thiên
chúa giáo trong một xã hội Thiên chúa giáo hay Tin lành, bạn có lẽ gặp khó khăn khi tìm
một việc làm.
mạng trong chính chúng ta đòi hỏi năng lượng lạ thường, mà chẳng bao nhiêu người
trong chúng ta có bởi vì năng lượng, trong ý nghĩa này, hàm ý sự nhận biết. Muốn thấy
mọi thứ rất rõ ràng, bạn phải trao cho nó toàn sự chú ý của bạn, và bạn không thể trao
toàn sự chú ý của bạn nếu có bất kỳ bóng dáng của sợ hãi – sợ hãi kinh tế hay sợ hãi xã
hội, mà là sợ hãi của quan điểm quần chúng. Bởi vì trong một trạng thái sợ hãi, chúng ta
suy nghĩ về sự thật hay Thượng đế như cái gì đó xa thật xa, không thuộc quả đất, cái gì
đó mà chúng ta phải đấu tranh, phải theo đuổi nó – bạn biết, tất cả những ma mãnh mà
chúng ta sử dụng để tẩu thoát khỏi sự xung đột thuộc sống hàng ngày của chúng ta đến
cái gì đó mà chúng ta gọi là hòa bình, tốt lành, Thượng đế. Đó là trạng thái thực sự của
chúng ta, đúng chứ?
Vậy là, chúng ta thấy tôn giáo có tổ chức đó, cùng những mê tín, những niềm
tin, và những giáo điều của nó không là tôn giáo gì cả. Chúng ta chỉ bị giáo dục, bị quy
định từ niên thiếu để chấp nhận những sự việc này như là tôn giáo, vì vậy tôn giáo có tổ
chức thực sự là một cản trở đối với sự khám phá của cái gì là sống tôn giáo thực sự.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét