“Khi một xơ tới nói với mẹ bề trên rằng xơ đã phạm tội với một người đàn ông và muốn xám hối để được tha thứ, mẹ bề trên bắt đầu xếp va li.
“Ôi, xin mẹ đừng đuổi con đi!” xơ trẻ khóc. “Con sẽ đi đâu? Con sẽ làm gì?”
“Ta không đuổi con đi đâu.” Mẹ bề trên nói một cách dứt khoát, “chính ta đi ra đấy.Trong ba mươi năm ở đây chẳng là cái gì ngoài đéo và tha thứ, đéo và tha thứ.Bắt đầu từ bây giờ, ta sẽ làm việc và tha thứ, và ta sẽ đi vào việc đéo nào đó trước khi quá muộn.”
Herschel, mới sáu tuổi, đã được nhắc nhở về lời khuyên bảo này vào cái ngày bố cậu ta về nhà và công bố rằng anh ta đã quyết định mua một chiếc xe, chiếc xe đầu tiên mà gia đình anh ta sở hữu.
Người bố đang phấn chấn. "Tưởng tượng xem, chúng ta ở nước này mới vài năm và chẳng mấy chốc chúng ta sẽ sở hữu một chiếc xe mới," anh ta nói một cách tự hào. "Bố có thể thấy chúng ta đang đi xe quanh Công viên trung tâm. Bố ngồi trước lái xe, và ngồi cạnh bố là mẹ, và ngồi sau là bé Herschel."
Mẹ gật đầu, mỉm cười chấp thuận. "Vậy khi nào bố lập kế hoạch mua xe?" cô ấy hỏi.
"Trong hai tuần, có thể một tháng - không muộn hơn."
Khoảnh khắc hài lòng bỗng nhiên bị tan vỡ bởi tiếng khóc tức tưởi của Herschel, "Con không muốn ngồi sau đâu! Con muốn ngồi trước và giúp lái xe!"
"Chúng ta chỉ cần một người lái trong gia đình thôi," bố nhắc nhở đứa con của mình. "Mẹ ngồi trước, con ngồi sau."
"Nếu con phải ngồi sau con sẽ đập đầu con vào tường đấy, bố coi nè!" Herschel khóc thét. Nó chạy về phía tường và định giả vờ đe doạ, sẵn sàng làm theo lời nó. "Mẹ ngồi sau, con ngồi trước!"
"Không, Herschel, con ngồi sau," bố nói một cách cứng rắn.
"Ngồi trước cơ, không ngồi sau đâu!" Giọng của Herschel thất thanh réo lên một cách bất thần. "Con không ngồi sau đâu!"
Người bố, với điệu bộ dữ tợn, giơ tay ra và trỏ thẳng ngón trỏ. "Herschel," ông ta nói một cách lạnh lùng, "cút ngay khỏi xe của tao!"
'Bánh mì kẹp thịt muối' ông ta nói với người đứng quầy.
'Mì trắng hay đen?' người đứng quầy hỏi.
' Bánh mì kẹp thịt muối' nhà ngoại giao lặp lại.
'Bánh mì trắng hay đen?' người đứng quầy hỏi lại.
' Bánh mì kẹp thịt muối' nhà ngoại giao nhắc lại.
Người đứng quầy trở nên rất tức. 'Trông đây, Mac' ông ta gầm lên vừa rung rung nắm đấm dưới mũi nhà ngoại giao, 'ông muốn nó là mì trắng hay đen?'
'Bánh táo và cà phê' nhà ngoại giao đáp.
“Khi một xơ tới nói với mẹ bề trên rằng xơ đã phạm tội với một người đàn ông và muốn xám hối để được tha thứ, mẹ bề trên bắt đầu xếp va li.
“Ôi, xin mẹ đừng đuổi con đi!” xơ trẻ khóc. “Con sẽ đi đâu? Con sẽ làm gì?”
“Ta không đuổi con đi đâu.” Mẹ bề trên nói một cách dứt khoát, “chính ta đi ra đấy.Trong ba mươi năm ở đây chẳng là cái gì ngoài đéo và tha thứ, đéo và tha thứ.Bắt đầu từ bây giờ, ta sẽ làm việc và tha thứ, và ta sẽ đi vào việc đéo nào đó trước khi quá muộn.”
Herschel, mới sáu tuổi, đã được nhắc nhở về lời khuyên bảo này vào cái ngày bố cậu ta về nhà và công bố rằng anh ta đã quyết định mua một chiếc xe, chiếc xe đầu tiên mà gia đình anh ta sở hữu.
Người bố đang phấn chấn. "Tưởng tượng xem, chúng ta ở nước này mới vài năm và chẳng mấy chốc chúng ta sẽ sở hữu một chiếc xe mới," anh ta nói một cách tự hào. "Bố có thể thấy chúng ta đang đi xe quanh Công viên trung tâm. Bố ngồi trước lái xe, và ngồi cạnh bố là mẹ, và ngồi sau là bé Herschel."
Mẹ gật đầu, mỉm cười chấp thuận. "Vậy khi nào bố lập kế hoạch mua xe?" cô ấy hỏi.
"Trong hai tuần, có thể một tháng - không muộn hơn."
Khoảnh khắc hài lòng bỗng nhiên bị tan vỡ bởi tiếng khóc tức tưởi của Herschel, "Con không muốn ngồi sau đâu! Con muốn ngồi trước và giúp lái xe!"
"Chúng ta chỉ cần một người lái trong gia đình thôi," bố nhắc nhở đứa con của mình. "Mẹ ngồi trước, con ngồi sau."
"Nếu con phải ngồi sau con sẽ đập đầu con vào tường đấy, bố coi nè!" Herschel khóc thét. Nó chạy về phía tường và định giả vờ đe doạ, sẵn sàng làm theo lời nó. "Mẹ ngồi sau, con ngồi trước!"
"Không, Herschel, con ngồi sau," bố nói một cách cứng rắn.
"Ngồi trước cơ, không ngồi sau đâu!" Giọng của Herschel thất thanh réo lên một cách bất thần. "Con không ngồi sau đâu!"
Người bố, với điệu bộ dữ tợn, giơ tay ra và trỏ thẳng ngón trỏ. "Herschel," ông ta nói một cách lạnh lùng, "cút ngay khỏi xe của tao!"
'Bánh mì kẹp thịt muối' ông ta nói với người đứng quầy.
'Mì trắng hay đen?' người đứng quầy hỏi.
' Bánh mì kẹp thịt muối' nhà ngoại giao lặp lại.
'Bánh mì trắng hay đen?' người đứng quầy hỏi lại.
' Bánh mì kẹp thịt muối' nhà ngoại giao nhắc lại.
Người đứng quầy trở nên rất tức. 'Trông đây, Mac' ông ta gầm lên vừa rung rung nắm đấm dưới mũi nhà ngoại giao, 'ông muốn nó là mì trắng hay đen?'
'Bánh táo và cà phê' nhà ngoại giao đáp.