Anh ấy hỏi, ‘Làm ơn hãy nói cho tôi cách thực tế là gì.’ Mà có nghĩa anh ấy chấp nhận uy
quyền. Anh ấy không biết; anh ấy nói, ‘Làm ơn, vì Chúa, hãy chỉ cho tôi phải làm gì,
cách thực tế là gì.’ Và sự yêu cầu cho cách thực tế này nảy sinh bởi vì người ta bị hoang
mang và vì vậy nương dựa một người khác. Đó là điều gì bạn đã làm suốt một triệu năm
– nương dựa người nào đó để chỉ bảo cho bạn phải làm gì, hít thở như thế nào, thiền định
như thế nào, sống chung với người khác như thế nào, thử tình dục hay không-thử tình
dục. Và vì vậy lúc này bạn thức dậy và nói, ‘Làm ơn hãy bảo cho tôi phải làm gì’, mà có
nghĩa bạn vẫn còn bị trói buộc trong khuôn mẫu của truyền thống, của uy quyền. Vì vậy
việc đầu tiên là được tự do khỏi uy quyền. Đừng nương dựa một người khác, kể cả người
nói, đặc biệt người nói, bởi vì bạn rất dễ dàng bị ảnh hưởng.
Vậy là, liệu cái trí có thể được tự do khỏi uy quyền? Mà không có nghĩa rằng bạn trở nên
hung tợn, bạo lực, và tất cả những chuyện như thế. Hiểu rõ một cách hợp lý và bên trong,
tại sao bạn mong muốn uy quyền. Bởi vì bạn sợ hãi, bạn nương dựa một người khác, bạn
muốn được chỉ bảo giống như một đứa trẻ phải làm gì. Và có hàng triệu người chỉ bảo
cho bạn phải làm gì, tất cả những quyển sách của bạn, những vị đạo sư của bạn chỉ bảo
cho bạn phải làm gì. Mà có nghĩa bạn sẽ không bao giờ tự-tìm ra cho chính bạn, không
bao giờ học hành. Và một trong những việc đang hủy hoại thế giới này là uy quyền.
Vì vậy cách thực tế, thưa bạn, là hiểu rõ tại sao bạn có uy quyền, tại sao bạn theo sau một
người khác – người cộng sản, người xã hội, hay vị đạo sư của bạn. Tại sao? Bởi vì bạn sợ
hãi, bạn muốn được an toàn, bạn không muốn tạo một lỗi lầm. Tại sao không tạo ra một
lỗi lầm và học hành? Một cái trí sợ hãi tìm kiếm uy quyền như một chỗ ẩn náu, và nơi
nào có chỗ ẩn náu có sự tối tăm.
Anh ấy hỏi, ‘Làm ơn hãy nói cho tôi cách thực tế là gì.’ Mà có nghĩa anh ấy chấp nhận uy
quyền. Anh ấy không biết; anh ấy nói, ‘Làm ơn, vì Chúa, hãy chỉ cho tôi phải làm gì,
cách thực tế là gì.’ Và sự yêu cầu cho cách thực tế này nảy sinh bởi vì người ta bị hoang
mang và vì vậy nương dựa một người khác. Đó là điều gì bạn đã làm suốt một triệu năm
– nương dựa người nào đó để chỉ bảo cho bạn phải làm gì, hít thở như thế nào, thiền định
như thế nào, sống chung với người khác như thế nào, thử tình dục hay không-thử tình
dục. Và vì vậy lúc này bạn thức dậy và nói, ‘Làm ơn hãy bảo cho tôi phải làm gì’, mà có
nghĩa bạn vẫn còn bị trói buộc trong khuôn mẫu của truyền thống, của uy quyền. Vì vậy
việc đầu tiên là được tự do khỏi uy quyền. Đừng nương dựa một người khác, kể cả người
nói, đặc biệt người nói, bởi vì bạn rất dễ dàng bị ảnh hưởng.
Vậy là, liệu cái trí có thể được tự do khỏi uy quyền? Mà không có nghĩa rằng bạn trở nên
hung tợn, bạo lực, và tất cả những chuyện như thế. Hiểu rõ một cách hợp lý và bên trong,
tại sao bạn mong muốn uy quyền. Bởi vì bạn sợ hãi, bạn nương dựa một người khác, bạn
muốn được chỉ bảo giống như một đứa trẻ phải làm gì. Và có hàng triệu người chỉ bảo
cho bạn phải làm gì, tất cả những quyển sách của bạn, những vị đạo sư của bạn chỉ bảo
cho bạn phải làm gì. Mà có nghĩa bạn sẽ không bao giờ tự-tìm ra cho chính bạn, không
bao giờ học hành. Và một trong những việc đang hủy hoại thế giới này là uy quyền.
Vì vậy cách thực tế, thưa bạn, là hiểu rõ tại sao bạn có uy quyền, tại sao bạn theo sau một
người khác – người cộng sản, người xã hội, hay vị đạo sư của bạn. Tại sao? Bởi vì bạn sợ
hãi, bạn muốn được an toàn, bạn không muốn tạo một lỗi lầm. Tại sao không tạo ra một
lỗi lầm và học hành? Một cái trí sợ hãi tìm kiếm uy quyền như một chỗ ẩn náu, và nơi
nào có chỗ ẩn náu có sự tối tăm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét