hiểu về con người là con người đang ngủ. Ngay cả khi
con người nghĩ mình thức, người đó cũng không thức.
Việc thức của người đó là rất yếu ớt; việc thức của
người đó tí hon thế, nó chẳng thành vấn đề chút nào cả.
Việc thức của người đó chỉ là cái tên hay nhưng hoàn
toàn trống rỗng.
Bạn ngủ ban đêm, bạn ngủ ban ngày - từ sinh tới
tử bạn cứ thay đổi hình mẫu ngủ của mình, nhưng bạn
chưa bao giờ thực sự thức tỉnh cả. Chỉ bởi việc mở mắt
bạn không tự lừa mình được rằng bạn thức. Chừng nào
con mắt bên trong còn chưa mở ra - chừng nào bên
trong bạn còn chưa trở thành đầy ánh sáng, chừng nào
bạn còn chưa thấy bản thân mình, bạn là ai - đừng nghĩ
rằng bạn thức. Đó là ảo tưởng lớn nhất mà con người
đang sống trong. Và một khi bạn chấp nhận rằng bạn đã
thức, thế thì không có vấn đề làm nỗ lực nào để thức
tỉnh.
Điều đầu tiên chìm sâu trong trái tim bạn là ở chỗ
bạn ngủ, hoàn toàn ngủ. Bạn đang mơ, ngày nọ ngày
kia. Bạn đang mơ đôi khi với mắt mở và đôi khi với
mắt nhắm, nhưng bạn đang mơ - bạn là giấc mơ. Bạn
còn chưa là thực tại.
Tất nhiên trong giấc
mơ bất kì cái gì bạn làm
cũng đều vô nghĩa. Bất kì
cái gì bạn nghĩ cũng đều
vu vơ, bất kì cái gì bạn
phóng chiếu cũng vẫn
còn là một phần của giấc
mơ của bạn và chưa bao
giờ cho phép bạn thấy cái
đang đó. Do đó tất cả chư
phật đã nhấn mạnh vào
một một điều: Thức tỉnh!
Liên tục, trong hàng thế
kỉ, toàn thế giáo huấn của
họ đều có thể được bao
hàm trong một câu thôi:
Thức tỉnh. Và họ đã phát minh ra các phương pháp,
phương lược; họ đã sáng tạo ra các hoàn cảnh và không
gian và trường năng lượng trong đó bạn có thể bị
choáng để nhận biết.
Vâng, chừng nào mà bạn còn chưa bị choáng, bị
rung chuyển tới chính nền tảng của mình, bạn sẽ không
thức tỉnh đâu. Giấc ngủ đã kéo dài tới mức nó đã đạt tới
chính cốt lõi của bản thể bạn; bạn bị thấm đẫm trong
nó. Từng tế bào của thân thể bạn và từng sợi thớ tâm trí
bạn đã trở nên đầy giấc ngủ. Đó không phải là hiện
tượng nhỏ đâu. Do đó nỗ lực lớn là cần để tỉnh táo, để
mang tính chú ý, để mang tính quan sát, để trở thành
nhân chứng.
một chủ đề nào, thì đó là - con người như người đó hiện
thế, là đang ngủ, và con người như người đó phải thế,
nên thức tỉnh. Thức tỉnh là mục đích và thức tỉnh là
hương vị của tất cả các giáo huấn của họ. Zarathustra,
Lão Tử, Jesus, Phật, Bahauddin, Kabir, Nanak - tất cả
những người đã thức tỉnh đều đã từng dạy chỉ một chủ
đề... trong các ngôn ngữ khác nhau, trong các biểu dụ
khác nhau, nhưng bài ca của họ là hệt nhau. Cũng như
biển có vị mặn - dù bạn nếm biển từ phía bắc hay từ
phía đông hay từ phía tây, biển bao giờ cũng có vị mặn
- vị của Phật tính là thức tỉnh.
Nhưng bạn sẽ không làm nỗ lực nào nếu bạn cứ tin
rằng bạn đã thức rồi. Thế thì chẳng có vấn đề làm nỗ
lực nào cả - sao bận tâm?
Và bạn đã tạo ra các tôn giáo, thượng đế, lời cầu
nguyện, nghi lễ, từ giấc mơ của mình - thượng đế của
bạn là một phần của giấc mơ của bạn cũng như bất kì
cái gì khác. Chính trị của bạn là một phần của giấc mơ
của bạn, tôn giáo của bạn là một phần của giấc mơ của
bạn, thơ ca của bạn, tranh vẽ của bạn, nghệ thuật của
bạn - bất kì cái gì bạn làm, bởi vì bạn ngủ, bạn làm theo
trạng thái riêng của tâm trí mình.
Thượng đế của bạn không thể khác bạn được. Ai
sẽ tạo ra họ? Ai sẽ cho họ hình thể và màu sắc và dáng
vẻ? Bạn tạo ra họ, bạn khắc hoạ nên họ; họ có mắt như
bạn, mũi như bạn - và tâm trí giống bạn! Thượng đế
trong Kinh Cựu ước nói, "Ta là Thượng đế rất ghen tị!"
Bây giờ ai đã tạo ra Thượng đế này, người có tính ghen
tị này? Thượng đế không thể ghen tị được, và nếu
Thượng đế mà ghen tị, thế thì cái gì sai trong việc ghen
tị? Nếu ngay cả Thượng đế mà cũng ghen tị, thì sao bạn
lại bị coi là sai khi bạn ghen tị? Ghen tị là thiêng liêng!
Thượng đế trong Kinh Cựu ước nói, "Ta là
Thượng đế rất giận dữ! Nếu ngươi không tuân theo
mệnh lệnh của ta, ta sẽ diệt ngươi. Ngươi sẽ bị ném vào
ngọn lửa địa ngục vĩnh viễn. Và bởi vì ta rất ghen tị,
nên chớ tôn thờ ai khác. Ta không tha cho điều đó đâu."
Ai đã tạo ra Thượng đế như vậy? Điều đó phải là từ
ghen tị của riêng bạn, từ giận dữ của riêng bạn, mà bạn
đã tạo ra hình ảnh này. Nó là phóng chiếu của bạn, nó
là cái bóng của bạn. Nó vọng lại bạn chứ không ai
khác. Và cùng điều đó cũng là trường hợp cho mọi
thượng đế của mọi tôn giáo.
Chính bởi vì điều này mà Phật chưa bao giờ nói về
Thượng đế cả. Ông ấy nói, "Phỏng có ích gì mà nói về
Thượng đế cho những người đang ngủ? Họ sẽ nghe
trong giấc ngủ của mình. Họ sẽ mơ về bất kì cái gì
được nói cho họ, và họ sẽ tạo ra thượng đế riêng của họ
- điều sẽ hoàn toàn giả tạo, hoàn toàn bất lực, hoàn toàn
vô nghĩa. Tốt hơn cả là không có những thượng đế như
thế."
Đó là lí do tại sao Phật lại không quan tâm tới việc
nói về thượng đế. Toàn thể mối quan tâm của ông ấy là
ở việc đánh thức bạn.
Tương truyền có một bậc thầy chứng ngộ Phật
giáo đang ngồi bên cạnh dòng sông một buổi chiều tối,
tận hưởng tiếng nước chảy, tiếng gió rì rào qua rặng
cây... Một người tới và hỏi ông ấy, "Thầy có thể nói
cho tôi trong một lời thôi về điều bản chất của tôn giáo
của thầy không?"
ông ấy chưa nghe thấy câu hỏi. Người hỏi nói, "Thầy
có điếc hay cái gì không đấy?"
Thầy nói, "Ta đã nghe câu hỏi của ông rồi, và ta đã
trả lời nó rồi! Im lặng là câu trả lời đấy. Ta vẫn còn im
lặng - cái dừng lại đó, khoảng hở đó, là câu trả lời của
ta."
Người này nói, "Tôi không thể nào hiểu được câu
trả lời huyền bí thế. Thầy không thể rõ ràng hơn một
chút được sao?"
Thế là thầy dùng ngón tay viết lên cát chữ "thiền"
thường. Người này nói, "Bây giờ tôi có thể đọc được.
Tốt hơn ban đầu chút ít. Ít nhất thì tôi cũng được một từ
để mà ngẫm nghĩ. Nhưng thầy không thể làm cho nó rõ
thêm chút nữa được sao?"
Thầy viết lại, "THIỀN." Tất nhiên lần này thầy
viết bằng chữ hoa. Người này cảm thấy chút ít lúng
túng, phân vân, khó chịu, bực mình. Anh ta nói, "Thầy
lại viết chữ thiền chứ gì? Thầy không thể làm rõ ràng
hơn một chút cho tôi được sao?"
Và thầy viết chữ thật to, chữ hoa, "T H I Ề N."
Người này nói, "Thầy dường như điên rồi!"
Thầy nói, "Ta đã hạ thấp xuống hết mức rồi đấy.
Câu trả lời thứ nhất là câu trả lời đúng, câu thứ hai đã
không đúng thế rồi, câu thứ ba thậm chí còn sai hơn,
câu thứ tư rất sai" - bởi vì khi bạn viết THIỀN bằng chữ
hoa bạn đã làm ra thượng đế từ nó rồi.
Đó là lí do tại sao từ Thượng đế lại được viết bằng
chữ T hoa. Bất kì khi nào bạn muốn làm cái gì đó thành
tối cao, tối thượng, bạn viết nó bằng chữ hoa. Thầy nói,
"Ta đã phạm phải lỗi lầm." Thầy xoá tất cả những từ
mình đã viết và thầy nói, "Nghe câu trả lời thứ nhất của
ta - chỉ thế thì ta mới đúng."
Im lặng là không gian mà
trong đó người ta thức tỉnh, và
tâm trí ồn ào là không gian mà
trong đó người ta vẫn còn
ngủ. Nếu tâm trí bạn tiếp tục
buôn chuyện, bạn còn ngủ
đấy. Ngồi im lặng, nếu tâm trí
biến mất và bạn có thể nghe
thấy tiếng chim ríu rít và
không tâm trí bên trong, im
lặng... tiếng ríu rít này của
chim, tiếng chíp chíp, và
không tâm trí nào trong bạn.
Nó không tới từ bên ngoài, nó
nảy sinh trong bạn, nó lớn lên
trong bạn. Bằng không, nhớ lấy: bạn đang ngủ đấy.
hiểu về con người là con người đang ngủ. Ngay cả khi
con người nghĩ mình thức, người đó cũng không thức.
Việc thức của người đó là rất yếu ớt; việc thức của
người đó tí hon thế, nó chẳng thành vấn đề chút nào cả.
Việc thức của người đó chỉ là cái tên hay nhưng hoàn
toàn trống rỗng.
Bạn ngủ ban đêm, bạn ngủ ban ngày - từ sinh tới
tử bạn cứ thay đổi hình mẫu ngủ của mình, nhưng bạn
chưa bao giờ thực sự thức tỉnh cả. Chỉ bởi việc mở mắt
bạn không tự lừa mình được rằng bạn thức. Chừng nào
con mắt bên trong còn chưa mở ra - chừng nào bên
trong bạn còn chưa trở thành đầy ánh sáng, chừng nào
bạn còn chưa thấy bản thân mình, bạn là ai - đừng nghĩ
rằng bạn thức. Đó là ảo tưởng lớn nhất mà con người
đang sống trong. Và một khi bạn chấp nhận rằng bạn đã
thức, thế thì không có vấn đề làm nỗ lực nào để thức
tỉnh.
Điều đầu tiên chìm sâu trong trái tim bạn là ở chỗ
bạn ngủ, hoàn toàn ngủ. Bạn đang mơ, ngày nọ ngày
kia. Bạn đang mơ đôi khi với mắt mở và đôi khi với
mắt nhắm, nhưng bạn đang mơ - bạn là giấc mơ. Bạn
còn chưa là thực tại.
Tất nhiên trong giấc
mơ bất kì cái gì bạn làm
cũng đều vô nghĩa. Bất kì
cái gì bạn nghĩ cũng đều
vu vơ, bất kì cái gì bạn
phóng chiếu cũng vẫn
còn là một phần của giấc
mơ của bạn và chưa bao
giờ cho phép bạn thấy cái
đang đó. Do đó tất cả chư
phật đã nhấn mạnh vào
một một điều: Thức tỉnh!
Liên tục, trong hàng thế
kỉ, toàn thế giáo huấn của
họ đều có thể được bao
hàm trong một câu thôi:
Thức tỉnh. Và họ đã phát minh ra các phương pháp,
phương lược; họ đã sáng tạo ra các hoàn cảnh và không
gian và trường năng lượng trong đó bạn có thể bị
choáng để nhận biết.
Vâng, chừng nào mà bạn còn chưa bị choáng, bị
rung chuyển tới chính nền tảng của mình, bạn sẽ không
thức tỉnh đâu. Giấc ngủ đã kéo dài tới mức nó đã đạt tới
chính cốt lõi của bản thể bạn; bạn bị thấm đẫm trong
nó. Từng tế bào của thân thể bạn và từng sợi thớ tâm trí
bạn đã trở nên đầy giấc ngủ. Đó không phải là hiện
tượng nhỏ đâu. Do đó nỗ lực lớn là cần để tỉnh táo, để
mang tính chú ý, để mang tính quan sát, để trở thành
nhân chứng.
một chủ đề nào, thì đó là - con người như người đó hiện
thế, là đang ngủ, và con người như người đó phải thế,
nên thức tỉnh. Thức tỉnh là mục đích và thức tỉnh là
hương vị của tất cả các giáo huấn của họ. Zarathustra,
Lão Tử, Jesus, Phật, Bahauddin, Kabir, Nanak - tất cả
những người đã thức tỉnh đều đã từng dạy chỉ một chủ
đề... trong các ngôn ngữ khác nhau, trong các biểu dụ
khác nhau, nhưng bài ca của họ là hệt nhau. Cũng như
biển có vị mặn - dù bạn nếm biển từ phía bắc hay từ
phía đông hay từ phía tây, biển bao giờ cũng có vị mặn
- vị của Phật tính là thức tỉnh.
Nhưng bạn sẽ không làm nỗ lực nào nếu bạn cứ tin
rằng bạn đã thức rồi. Thế thì chẳng có vấn đề làm nỗ
lực nào cả - sao bận tâm?
Và bạn đã tạo ra các tôn giáo, thượng đế, lời cầu
nguyện, nghi lễ, từ giấc mơ của mình - thượng đế của
bạn là một phần của giấc mơ của bạn cũng như bất kì
cái gì khác. Chính trị của bạn là một phần của giấc mơ
của bạn, tôn giáo của bạn là một phần của giấc mơ của
bạn, thơ ca của bạn, tranh vẽ của bạn, nghệ thuật của
bạn - bất kì cái gì bạn làm, bởi vì bạn ngủ, bạn làm theo
trạng thái riêng của tâm trí mình.
Thượng đế của bạn không thể khác bạn được. Ai
sẽ tạo ra họ? Ai sẽ cho họ hình thể và màu sắc và dáng
vẻ? Bạn tạo ra họ, bạn khắc hoạ nên họ; họ có mắt như
bạn, mũi như bạn - và tâm trí giống bạn! Thượng đế
trong Kinh Cựu ước nói, "Ta là Thượng đế rất ghen tị!"
Bây giờ ai đã tạo ra Thượng đế này, người có tính ghen
tị này? Thượng đế không thể ghen tị được, và nếu
Thượng đế mà ghen tị, thế thì cái gì sai trong việc ghen
tị? Nếu ngay cả Thượng đế mà cũng ghen tị, thì sao bạn
lại bị coi là sai khi bạn ghen tị? Ghen tị là thiêng liêng!
Thượng đế trong Kinh Cựu ước nói, "Ta là
Thượng đế rất giận dữ! Nếu ngươi không tuân theo
mệnh lệnh của ta, ta sẽ diệt ngươi. Ngươi sẽ bị ném vào
ngọn lửa địa ngục vĩnh viễn. Và bởi vì ta rất ghen tị,
nên chớ tôn thờ ai khác. Ta không tha cho điều đó đâu."
Ai đã tạo ra Thượng đế như vậy? Điều đó phải là từ
ghen tị của riêng bạn, từ giận dữ của riêng bạn, mà bạn
đã tạo ra hình ảnh này. Nó là phóng chiếu của bạn, nó
là cái bóng của bạn. Nó vọng lại bạn chứ không ai
khác. Và cùng điều đó cũng là trường hợp cho mọi
thượng đế của mọi tôn giáo.
Chính bởi vì điều này mà Phật chưa bao giờ nói về
Thượng đế cả. Ông ấy nói, "Phỏng có ích gì mà nói về
Thượng đế cho những người đang ngủ? Họ sẽ nghe
trong giấc ngủ của mình. Họ sẽ mơ về bất kì cái gì
được nói cho họ, và họ sẽ tạo ra thượng đế riêng của họ
- điều sẽ hoàn toàn giả tạo, hoàn toàn bất lực, hoàn toàn
vô nghĩa. Tốt hơn cả là không có những thượng đế như
thế."
Đó là lí do tại sao Phật lại không quan tâm tới việc
nói về thượng đế. Toàn thể mối quan tâm của ông ấy là
ở việc đánh thức bạn.
Tương truyền có một bậc thầy chứng ngộ Phật
giáo đang ngồi bên cạnh dòng sông một buổi chiều tối,
tận hưởng tiếng nước chảy, tiếng gió rì rào qua rặng
cây... Một người tới và hỏi ông ấy, "Thầy có thể nói
cho tôi trong một lời thôi về điều bản chất của tôn giáo
của thầy không?"
ông ấy chưa nghe thấy câu hỏi. Người hỏi nói, "Thầy
có điếc hay cái gì không đấy?"
Thầy nói, "Ta đã nghe câu hỏi của ông rồi, và ta đã
trả lời nó rồi! Im lặng là câu trả lời đấy. Ta vẫn còn im
lặng - cái dừng lại đó, khoảng hở đó, là câu trả lời của
ta."
Người này nói, "Tôi không thể nào hiểu được câu
trả lời huyền bí thế. Thầy không thể rõ ràng hơn một
chút được sao?"
Thế là thầy dùng ngón tay viết lên cát chữ "thiền"
thường. Người này nói, "Bây giờ tôi có thể đọc được.
Tốt hơn ban đầu chút ít. Ít nhất thì tôi cũng được một từ
để mà ngẫm nghĩ. Nhưng thầy không thể làm cho nó rõ
thêm chút nữa được sao?"
Thầy viết lại, "THIỀN." Tất nhiên lần này thầy
viết bằng chữ hoa. Người này cảm thấy chút ít lúng
túng, phân vân, khó chịu, bực mình. Anh ta nói, "Thầy
lại viết chữ thiền chứ gì? Thầy không thể làm rõ ràng
hơn một chút cho tôi được sao?"
Và thầy viết chữ thật to, chữ hoa, "T H I Ề N."
Người này nói, "Thầy dường như điên rồi!"
Thầy nói, "Ta đã hạ thấp xuống hết mức rồi đấy.
Câu trả lời thứ nhất là câu trả lời đúng, câu thứ hai đã
không đúng thế rồi, câu thứ ba thậm chí còn sai hơn,
câu thứ tư rất sai" - bởi vì khi bạn viết THIỀN bằng chữ
hoa bạn đã làm ra thượng đế từ nó rồi.
Đó là lí do tại sao từ Thượng đế lại được viết bằng
chữ T hoa. Bất kì khi nào bạn muốn làm cái gì đó thành
tối cao, tối thượng, bạn viết nó bằng chữ hoa. Thầy nói,
"Ta đã phạm phải lỗi lầm." Thầy xoá tất cả những từ
mình đã viết và thầy nói, "Nghe câu trả lời thứ nhất của
ta - chỉ thế thì ta mới đúng."
Im lặng là không gian mà
trong đó người ta thức tỉnh, và
tâm trí ồn ào là không gian mà
trong đó người ta vẫn còn
ngủ. Nếu tâm trí bạn tiếp tục
buôn chuyện, bạn còn ngủ
đấy. Ngồi im lặng, nếu tâm trí
biến mất và bạn có thể nghe
thấy tiếng chim ríu rít và
không tâm trí bên trong, im
lặng... tiếng ríu rít này của
chim, tiếng chíp chíp, và
không tâm trí nào trong bạn.
Nó không tới từ bên ngoài, nó
nảy sinh trong bạn, nó lớn lên
trong bạn. Bằng không, nhớ lấy: bạn đang ngủ đấy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét