đế. Nhưng làm thế nào tôi có thể kiếm sống nếu tôi không bị bận tâm bởi công việc của
tôi? Chính ông không bị bận tâm bởi những nói chuyện này như phương tiện kiếm sống
đặc biệt của ông?
Krishnamurti: Thượng đế cấm đoán tôi phải bị bận tâm bởi những nói chuyện của tôi!
Tôi không bị bận tâm. Và đây không là phương tiện kiếm sống của tôi. Nếu tôi bị bận
tâm, sẽ không có khoảng ngừng giữa những suy nghĩ, sẽ không có yên lặng đó mà cần
thiết để thấy cái gì đó mới mẻ. Vậy thì nói chuyện sẽ trở thành hoàn toàn nhàm chán. Tôi
không muốn bị nhàm chán bởi những nói chuyện riêng của tôi, vì vậy tôi không đang nói
chuyện từ ký ức. Nó là điều gì đó hoàn toàn khác hẳn. Không đặt thành vấn đề, chúng ta
sẽ tìm hiểu nó vào dịp khác.
Người hỏi muốn biết làm thế nào anh ấy sẽ kiếm sống được nếu anh ấy không bị bận tâm
với công việc của anh ấy. Liệu chính bạn bị bận tâm với công việc của bạn? Làm ơn hãy
lắng nghe điều này. Nếu bạn bị bận tâm bởi công việc của bạn, vậy thì bạn không-ưa
thích công việc của bạn. Bạn hiểu rõ sự khác biệt? Nếu tôi ưa thích công việc gì tôi đang
làm, tôi không bị bận tâm bởi nó, công việc của tôi không tách rời khỏi tôi. Nhưng chúng
ta đã được đào tạo trong quốc gia này, và bất hạnh thay nó đang trở thành thói quen khắp
thế giới, phải thâu lượm kỹ năng trong công việc mà chúng ta không ưa thích. Có lẽ có
một ít những người khoa học, một ít những chuyên gia kỹ thuật, một ít những kỹ sư, mà
thực sự ưa thích điều gì họ làm trong toàn ý nghĩa của từ ngữ đó, mà tôi sẽ giải thích tiếp
theo đây. Nhưng hầu hết chúng ta không ưa thích việc gì chúng ta đang làm, và đó là lý
do tại sao chúng ta bị bận tâm bởi kiếm sống của chúng ta. Tôi nghĩ có một khác biệt
giữa hai điều.
Nếu bạn thực sự tìm hiểu nó, làm thế nào tôi có thể ưa thích việc gì tôi đang làm nếu tôi
luôn luôn bị thúc đẩy bởi tham vọng, qua công việc của tôi tôi đang cố gắng để đạt được
một mục đích, để trở thành người nào đó, để đạt được sự thành công? Một nghệ sĩ quan
tâm đến tên tuổi của anh ấy, đến sự vĩ đại của anh ấy, đến sự so sánh, đến đạt được tham
vọng của anh ấy, không còn là một nghệ sĩ; anh ấy chỉ là một chuyên viên kỹ thuật giống
như những người khác. Mà có nghĩa, thực sự, rằng muốn thương yêu việc gì đó phải có
một kết thúc toàn bộ của tất cả tham vọng, của tất cả ham muốn cho sự công nhận của xã
hội – mà dù sao chăng nữa đã bị thoái hóa rồi. (Tiếng cười.) Thưa các bạn, làm ơn đừng
cười. Và chúng ta không được đào tạo cho điều đó, chúng ta không được giáo dục cho
điều đó; chúng ta phải phù hợp vào khe rãnh nào đó mà xã hội hoặc gia đình đã giao cho
chúng ta. Bởi vì cha ông của chúng ta đã là những bác sĩ, những luật sư, hay những kỹ
sư, tôi phải là một bác sĩ, một luật sư, hay một kỹ sư. Và lúc này, phải có càng nhiều kỹ
sư càng tốt, bởi vì đó là điều gì xã hội đòi hỏi. Thế là chúng ta đã mất đi tình yêu về
chính công việc này – nếu chúng ta đã từng có nó, mà tôi nghi ngờ lắm. Khi bạn thương
yêu một công việc, không có sự bận tâm bởi nó. Cái trí không quan tâm đến đạt được cái
gì đó, không cố gắng tốt lành hơn người nào khác; tất cả so sánh, ganh đua, tất cả ham
muốn cho thành công, cho thành tựu, hoàn toàn kết thúc. Chính cái trí tham vọng mới bị
bận tâm.
Tương tự, một cái trí bị bận tâm bởi Thượng đế, bởi sự thật, không bao giờ có thể tìm
được nó. Bởi vì điều mà cái trí bị bận tâm, nó đã biết trước rồi. Nếu bạn đã biết trước cái
vô hạn, điều gì bạn biết là kết quả của quá khứ, vì vậy nó không là cái vô hạn. Sự thật
không thể được đo lường, vì vậy không có sự bận tâm bởi nó. Chỉ có một yên lặng của
cái trí, một trống không trong đó không có chuyển động, và chỉ đến lúc đó cái không biết
được mới có thể hiện diện.
đế. Nhưng làm thế nào tôi có thể kiếm sống nếu tôi không bị bận tâm bởi công việc của
tôi? Chính ông không bị bận tâm bởi những nói chuyện này như phương tiện kiếm sống
đặc biệt của ông?
Krishnamurti: Thượng đế cấm đoán tôi phải bị bận tâm bởi những nói chuyện của tôi!
Tôi không bị bận tâm. Và đây không là phương tiện kiếm sống của tôi. Nếu tôi bị bận
tâm, sẽ không có khoảng ngừng giữa những suy nghĩ, sẽ không có yên lặng đó mà cần
thiết để thấy cái gì đó mới mẻ. Vậy thì nói chuyện sẽ trở thành hoàn toàn nhàm chán. Tôi
không muốn bị nhàm chán bởi những nói chuyện riêng của tôi, vì vậy tôi không đang nói
chuyện từ ký ức. Nó là điều gì đó hoàn toàn khác hẳn. Không đặt thành vấn đề, chúng ta
sẽ tìm hiểu nó vào dịp khác.
Người hỏi muốn biết làm thế nào anh ấy sẽ kiếm sống được nếu anh ấy không bị bận tâm
với công việc của anh ấy. Liệu chính bạn bị bận tâm với công việc của bạn? Làm ơn hãy
lắng nghe điều này. Nếu bạn bị bận tâm bởi công việc của bạn, vậy thì bạn không-ưa
thích công việc của bạn. Bạn hiểu rõ sự khác biệt? Nếu tôi ưa thích công việc gì tôi đang
làm, tôi không bị bận tâm bởi nó, công việc của tôi không tách rời khỏi tôi. Nhưng chúng
ta đã được đào tạo trong quốc gia này, và bất hạnh thay nó đang trở thành thói quen khắp
thế giới, phải thâu lượm kỹ năng trong công việc mà chúng ta không ưa thích. Có lẽ có
một ít những người khoa học, một ít những chuyên gia kỹ thuật, một ít những kỹ sư, mà
thực sự ưa thích điều gì họ làm trong toàn ý nghĩa của từ ngữ đó, mà tôi sẽ giải thích tiếp
theo đây. Nhưng hầu hết chúng ta không ưa thích việc gì chúng ta đang làm, và đó là lý
do tại sao chúng ta bị bận tâm bởi kiếm sống của chúng ta. Tôi nghĩ có một khác biệt
giữa hai điều.
Nếu bạn thực sự tìm hiểu nó, làm thế nào tôi có thể ưa thích việc gì tôi đang làm nếu tôi
luôn luôn bị thúc đẩy bởi tham vọng, qua công việc của tôi tôi đang cố gắng để đạt được
một mục đích, để trở thành người nào đó, để đạt được sự thành công? Một nghệ sĩ quan
tâm đến tên tuổi của anh ấy, đến sự vĩ đại của anh ấy, đến sự so sánh, đến đạt được tham
vọng của anh ấy, không còn là một nghệ sĩ; anh ấy chỉ là một chuyên viên kỹ thuật giống
như những người khác. Mà có nghĩa, thực sự, rằng muốn thương yêu việc gì đó phải có
một kết thúc toàn bộ của tất cả tham vọng, của tất cả ham muốn cho sự công nhận của xã
hội – mà dù sao chăng nữa đã bị thoái hóa rồi. (Tiếng cười.) Thưa các bạn, làm ơn đừng
cười. Và chúng ta không được đào tạo cho điều đó, chúng ta không được giáo dục cho
điều đó; chúng ta phải phù hợp vào khe rãnh nào đó mà xã hội hoặc gia đình đã giao cho
chúng ta. Bởi vì cha ông của chúng ta đã là những bác sĩ, những luật sư, hay những kỹ
sư, tôi phải là một bác sĩ, một luật sư, hay một kỹ sư. Và lúc này, phải có càng nhiều kỹ
sư càng tốt, bởi vì đó là điều gì xã hội đòi hỏi. Thế là chúng ta đã mất đi tình yêu về
chính công việc này – nếu chúng ta đã từng có nó, mà tôi nghi ngờ lắm. Khi bạn thương
yêu một công việc, không có sự bận tâm bởi nó. Cái trí không quan tâm đến đạt được cái
gì đó, không cố gắng tốt lành hơn người nào khác; tất cả so sánh, ganh đua, tất cả ham
muốn cho thành công, cho thành tựu, hoàn toàn kết thúc. Chính cái trí tham vọng mới bị
bận tâm.
Tương tự, một cái trí bị bận tâm bởi Thượng đế, bởi sự thật, không bao giờ có thể tìm
được nó. Bởi vì điều mà cái trí bị bận tâm, nó đã biết trước rồi. Nếu bạn đã biết trước cái
vô hạn, điều gì bạn biết là kết quả của quá khứ, vì vậy nó không là cái vô hạn. Sự thật
không thể được đo lường, vì vậy không có sự bận tâm bởi nó. Chỉ có một yên lặng của
cái trí, một trống không trong đó không có chuyển động, và chỉ đến lúc đó cái không biết
được mới có thể hiện diện.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét