tiếng Pháp hay tiếng Đức, và muốn học nói ngôn ngữ đó bạn phải biết nhiều từ ngữ và
cách sắp xếp những từ ngữ đó thành một câu nói. Đó là, bạn học những từ ngữ, cú pháp,
và vân vân. Bạn lưu trữ nó, và từ đó bạn nói. Điều đó rõ ràng và đơn giản. Bây giờ, liệu
bạn có thể học hành trong cùng ý nghĩa đó về sống, sống mà đang chuyển động, năng
động, mãnh liệt? Liệu bạn có thể lưu trữ nó, mà có nghĩa, sau khi học hành xong bạn
hành động? Đó là điều gì chúng ta làm. Đó là, người ta đã có một trải nghiệm mà đã lưu
lại một dấu vết, một kỷ niệm, và từ đó người ta hành động. Thế là, có một mâu thuẫn,
một phân chia giữa quá khứ và hành động. Và đó là học hành? Vì vậy chúng ta đang sử
dụng từ ngữ ‘học hành’ hoàn toàn khác hẳn. Học hành là một chuyển động, một chuyển
động liên tục.
một vật đang chuyển động, đang sống, năng động. Bạn không thể nói, ‘Ồ, tôi đã học hành
về chính tôi, và cùng điều gì tôi đã học hành tôi sẽ quan sát.’ Điều gì bạn sử dụng khi
quan sát sau khi bạn đã học hành xong điều gì, là quá khứ; quá khứ đang nhìn vào hiện
tại. Vậy là có một phân chia giữa người quan sát và vật được quan sát. Và đó không là
học hành. Vì vậy, điều gì chiều nay chúng ta đã nói là dành cho chúng ta thâm nhập.
Trong thâm nhập là học hành, không phải rằng sau khi đã thâm nhập, đã tích lũy, chúng
ta hành động. Tôi không hiểu liệu bạn đã nhận thấy rằng trong đang làm không chỉ là
hành động của đang làm nhưng còn cả đang học hành. Nếu bạn là một công nhân nhà
máy, nếu bạn tiếp tục vặn một con ốc lặp đi và lặp lại, năm này sang năm khác, bạn sẽ
mệt mỏi mau, bạn sẽ chán nản. Ngược lại nếu bạn đang học hành, bạn sản xuất nhiều
hơn. Điều này đã được thử nghiệm.
Vì vậy, học hành là một việc và tích lũy hiểu biết là một việc khác. Nếu bạn áp
dụng hiểu biết vào một vật đang sống – giống như chính bạn, một con người đang sống
cùng tất cả những phức tạp của những cảm xúc, những phản ứng, và những đối phó – nếu
bạn quan sát về chính bạn bằng hiểu biết, bạn không quan sát gì cả. Bạn đang quan sát nó
cùng một hình ảnh, ngược lại nếu bạn không có hình ảnh nhưng chỉ quan sát, vậy thì bạn
đang học hành. Khi bạn học hành không có kết thúc. Thưa bạn, hãy theo dõi, nếu bạn
không có quyển sách, không người hướng dẫn, không người nào bạn có thể tin tưởng hay
trung thành, bạn sẽ làm gì để học hành, không phải về những thứ thuộc công nghệ nhưng
về chính bạn? Không ai có thể chỉ bảo cho bạn phải làm gì. Bạn phải học hành về chính
bạn, và chính bạn là một vật đang chuyển động, đang sống. Không có quyển sách, không
người triết lý, không người tâm lý, sẽ chỉ bảo cho bạn quan sát như thế nào. Vì vậy bạn
phải học hành. Khi có học hành, không có phiên bản thứ nhất hay thứ hai. Khi bạn đã
ngừng học hành, có phiên bản thứ nhất và thứ hai.
tiếng Pháp hay tiếng Đức, và muốn học nói ngôn ngữ đó bạn phải biết nhiều từ ngữ và
cách sắp xếp những từ ngữ đó thành một câu nói. Đó là, bạn học những từ ngữ, cú pháp,
và vân vân. Bạn lưu trữ nó, và từ đó bạn nói. Điều đó rõ ràng và đơn giản. Bây giờ, liệu
bạn có thể học hành trong cùng ý nghĩa đó về sống, sống mà đang chuyển động, năng
động, mãnh liệt? Liệu bạn có thể lưu trữ nó, mà có nghĩa, sau khi học hành xong bạn
hành động? Đó là điều gì chúng ta làm. Đó là, người ta đã có một trải nghiệm mà đã lưu
lại một dấu vết, một kỷ niệm, và từ đó người ta hành động. Thế là, có một mâu thuẫn,
một phân chia giữa quá khứ và hành động. Và đó là học hành? Vì vậy chúng ta đang sử
dụng từ ngữ ‘học hành’ hoàn toàn khác hẳn. Học hành là một chuyển động, một chuyển
động liên tục.
một vật đang chuyển động, đang sống, năng động. Bạn không thể nói, ‘Ồ, tôi đã học hành
về chính tôi, và cùng điều gì tôi đã học hành tôi sẽ quan sát.’ Điều gì bạn sử dụng khi
quan sát sau khi bạn đã học hành xong điều gì, là quá khứ; quá khứ đang nhìn vào hiện
tại. Vậy là có một phân chia giữa người quan sát và vật được quan sát. Và đó không là
học hành. Vì vậy, điều gì chiều nay chúng ta đã nói là dành cho chúng ta thâm nhập.
Trong thâm nhập là học hành, không phải rằng sau khi đã thâm nhập, đã tích lũy, chúng
ta hành động. Tôi không hiểu liệu bạn đã nhận thấy rằng trong đang làm không chỉ là
hành động của đang làm nhưng còn cả đang học hành. Nếu bạn là một công nhân nhà
máy, nếu bạn tiếp tục vặn một con ốc lặp đi và lặp lại, năm này sang năm khác, bạn sẽ
mệt mỏi mau, bạn sẽ chán nản. Ngược lại nếu bạn đang học hành, bạn sản xuất nhiều
hơn. Điều này đã được thử nghiệm.
Vì vậy, học hành là một việc và tích lũy hiểu biết là một việc khác. Nếu bạn áp
dụng hiểu biết vào một vật đang sống – giống như chính bạn, một con người đang sống
cùng tất cả những phức tạp của những cảm xúc, những phản ứng, và những đối phó – nếu
bạn quan sát về chính bạn bằng hiểu biết, bạn không quan sát gì cả. Bạn đang quan sát nó
cùng một hình ảnh, ngược lại nếu bạn không có hình ảnh nhưng chỉ quan sát, vậy thì bạn
đang học hành. Khi bạn học hành không có kết thúc. Thưa bạn, hãy theo dõi, nếu bạn
không có quyển sách, không người hướng dẫn, không người nào bạn có thể tin tưởng hay
trung thành, bạn sẽ làm gì để học hành, không phải về những thứ thuộc công nghệ nhưng
về chính bạn? Không ai có thể chỉ bảo cho bạn phải làm gì. Bạn phải học hành về chính
bạn, và chính bạn là một vật đang chuyển động, đang sống. Không có quyển sách, không
người triết lý, không người tâm lý, sẽ chỉ bảo cho bạn quan sát như thế nào. Vì vậy bạn
phải học hành. Khi có học hành, không có phiên bản thứ nhất hay thứ hai. Khi bạn đã
ngừng học hành, có phiên bản thứ nhất và thứ hai.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét