biết. Chúng ta sẽ tìm ra. Trước hết, tại sao bạn đang hỏi nó? Bạo lực có thể tạo ra thách
thức hay sao? Làm ơn theo sát điều này chầm chậm, thâm nhập nó từng bước một. Thách
thức đang tạo ra bạo lực? Bây giờ có thách thức và bạo lực, nhưng tại sao chúng ta phân
chia hai điều này? Tại sao có sự phân chia này giữa điều gì được gọi là thách thức và điều
gì được gọi là bạo lực, sự phản ứng? Hay chỉ có thách thức và không có phản ứng? Nếu
phản ứng đến thách thức là trọn vẹn, liệu có một phân chia hay không? Sự không-trọn
vẹn đến thách thức hiện diện ở đó bởi vì tình trạng bị quy định của con người, những nhỏ
nhen của anh ấy, những lo âu của anh ấy, sự đòi hỏi an toàn, vui thú của anh ấy, và vân
vân. Nhưng khi thách thức và phản ứng theo cùng nhau – đó là, khi chỉ có thách thức và
không-phản ứng, hay khi bạn luôn luôn đang phản ứng trọn vẹn – vậy là không có thách
thức.
Và câu hỏi kế tiếp là: Tại sao chúng ta phải có những thách thức? Bạn có một thách thức
chỉ khi nào bạn mê muội. Nếu bạn hoàn toàn thức giấc, liệu cần thiết phải có thách thức?
Đối với một con người thức giấc, đang nhìn ngắm, đang quan sát, đang học hành, liệu cần
thiết phải có bất kỳ thách thức nào? Chỉ con người ngủ quên hay mê muội mới cần được
thúc đẩy, được khích động, được khiêu khích, được thúc bách, và thế là sự thách thức lay
động anh ta thức dậy. Nhưng đối với một con người thức giấc không có thách thức gì cả.
Vậy thì câu hỏi lúc đó là: Tại sao con người lại mê muội?
Bạn hiểu rõ sự khác biệt giữa học hành và thâu lượm hiểu biết? Học hành là một việc và
thâu lượm hiểu biết là một việc khác. Thâu lượm hiểu biết là một ngục tù và học hành
không bao giờ là một ngục tù. Đó là, hiểu biết luôn luôn trong quá khứ, hiểu biết hàm ý
quá khứ. Hiểu biết khoa học đã được thâu lượm trong hai hay ba hay bốn trăm năm, hay
một ngàn năm, và bạn luôn luôn đang thêm vào nó. Cái gì đó mới mẻ được khám phá và
được thêm vào, và thế là có kho lưu trữ khổng lồ này của hiểu biết khoa học. Và bởi vì đã
tích lũy hiểu biết đó, có hành động từ hiểu biết đó. Nhưng học hành là một chuyển động
liên tục mà không thâu lượm hiểu biết. Hãy theo dõi, bạn đã có một trải nghiệm, và bạn
đã học hành được điều gì đó của nó, từ nó. Việc đó đã trở thành ký ức của bạn, chính
những tế bào não là ký ức đó. Bạn đã có một trải nghiệm, và bạn đã học hành được điều
gì đó từ nó. Và sau khi đã học hành từ nó, bạn hành động. Vì vậy hành động của bạn và
điều gì bạn đã học hành về nó là hai sự việc khác biệt. Đúng chứ? Thế là có một phân
chia.
Nói một cách khác: đó là, bạn có một lý tưởng – tôi không biết tại sao bạn có nó, nhưng
hầu hết mọi người đều có những lý tưởng. Người ta có những lý tưởng, ví dụ, về khôngbạo
lực. Đó là một trong những lý tưởng thân thuộc của bạn, nhưng hành động của bạn từ
lý tưởng đó hoàn toàn khác hẳn. Bạn nói, ‘Tôi đang phỏng chừng hành động của tôi đến
lý tưởng.’ Và thế là luôn luôn có một phỏng chừng, một phân chia, và vì vậy có xung đột.
Trái lại nếu bạn không có những lý tưởng, nhưng chỉ sự kiện, vậy là bạn đang học hành
về sự kiện, không phải đang hành động từ điều gì bạn đã học hành. Bạn luôn luôn đang
sống trong hiện tại năng động của động từ ‘học hành’ đó. Một cái trí đang học hành, một
cái trí liên tục đang chuyển động, liên tục đang nhìn ngắm trở nên nhạy cảm, sinh động
cực kỳ, và thế là thông minh lạ thường. Tại sao một cái trí như thế cần một thách thức?
Ánh sáng không cần những thách thức; nó là ánh sáng. Chỉ trong bóng tối mới có thách
thức, sự đòi hỏi ánh sáng.
biết. Chúng ta sẽ tìm ra. Trước hết, tại sao bạn đang hỏi nó? Bạo lực có thể tạo ra thách
thức hay sao? Làm ơn theo sát điều này chầm chậm, thâm nhập nó từng bước một. Thách
thức đang tạo ra bạo lực? Bây giờ có thách thức và bạo lực, nhưng tại sao chúng ta phân
chia hai điều này? Tại sao có sự phân chia này giữa điều gì được gọi là thách thức và điều
gì được gọi là bạo lực, sự phản ứng? Hay chỉ có thách thức và không có phản ứng? Nếu
phản ứng đến thách thức là trọn vẹn, liệu có một phân chia hay không? Sự không-trọn
vẹn đến thách thức hiện diện ở đó bởi vì tình trạng bị quy định của con người, những nhỏ
nhen của anh ấy, những lo âu của anh ấy, sự đòi hỏi an toàn, vui thú của anh ấy, và vân
vân. Nhưng khi thách thức và phản ứng theo cùng nhau – đó là, khi chỉ có thách thức và
không-phản ứng, hay khi bạn luôn luôn đang phản ứng trọn vẹn – vậy là không có thách
thức.
Và câu hỏi kế tiếp là: Tại sao chúng ta phải có những thách thức? Bạn có một thách thức
chỉ khi nào bạn mê muội. Nếu bạn hoàn toàn thức giấc, liệu cần thiết phải có thách thức?
Đối với một con người thức giấc, đang nhìn ngắm, đang quan sát, đang học hành, liệu cần
thiết phải có bất kỳ thách thức nào? Chỉ con người ngủ quên hay mê muội mới cần được
thúc đẩy, được khích động, được khiêu khích, được thúc bách, và thế là sự thách thức lay
động anh ta thức dậy. Nhưng đối với một con người thức giấc không có thách thức gì cả.
Vậy thì câu hỏi lúc đó là: Tại sao con người lại mê muội?
Bạn hiểu rõ sự khác biệt giữa học hành và thâu lượm hiểu biết? Học hành là một việc và
thâu lượm hiểu biết là một việc khác. Thâu lượm hiểu biết là một ngục tù và học hành
không bao giờ là một ngục tù. Đó là, hiểu biết luôn luôn trong quá khứ, hiểu biết hàm ý
quá khứ. Hiểu biết khoa học đã được thâu lượm trong hai hay ba hay bốn trăm năm, hay
một ngàn năm, và bạn luôn luôn đang thêm vào nó. Cái gì đó mới mẻ được khám phá và
được thêm vào, và thế là có kho lưu trữ khổng lồ này của hiểu biết khoa học. Và bởi vì đã
tích lũy hiểu biết đó, có hành động từ hiểu biết đó. Nhưng học hành là một chuyển động
liên tục mà không thâu lượm hiểu biết. Hãy theo dõi, bạn đã có một trải nghiệm, và bạn
đã học hành được điều gì đó của nó, từ nó. Việc đó đã trở thành ký ức của bạn, chính
những tế bào não là ký ức đó. Bạn đã có một trải nghiệm, và bạn đã học hành được điều
gì đó từ nó. Và sau khi đã học hành từ nó, bạn hành động. Vì vậy hành động của bạn và
điều gì bạn đã học hành về nó là hai sự việc khác biệt. Đúng chứ? Thế là có một phân
chia.
Nói một cách khác: đó là, bạn có một lý tưởng – tôi không biết tại sao bạn có nó, nhưng
hầu hết mọi người đều có những lý tưởng. Người ta có những lý tưởng, ví dụ, về khôngbạo
lực. Đó là một trong những lý tưởng thân thuộc của bạn, nhưng hành động của bạn từ
lý tưởng đó hoàn toàn khác hẳn. Bạn nói, ‘Tôi đang phỏng chừng hành động của tôi đến
lý tưởng.’ Và thế là luôn luôn có một phỏng chừng, một phân chia, và vì vậy có xung đột.
Trái lại nếu bạn không có những lý tưởng, nhưng chỉ sự kiện, vậy là bạn đang học hành
về sự kiện, không phải đang hành động từ điều gì bạn đã học hành. Bạn luôn luôn đang
sống trong hiện tại năng động của động từ ‘học hành’ đó. Một cái trí đang học hành, một
cái trí liên tục đang chuyển động, liên tục đang nhìn ngắm trở nên nhạy cảm, sinh động
cực kỳ, và thế là thông minh lạ thường. Tại sao một cái trí như thế cần một thách thức?
Ánh sáng không cần những thách thức; nó là ánh sáng. Chỉ trong bóng tối mới có thách
thức, sự đòi hỏi ánh sáng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét