người đã không thay đổi gì cả. Chúng ta là điều gì chúng ta đã là suốt hàng triệu năm!
con người – thuộc thân thể, thuộc hệ thần kinh – có thể hoàn toàn thay đổi? Làm thế nào
con người có thể hoàn toàn thay đổi? Một thay đổi như thế là cần thiết – người ta thấy
điều đó. Và, nếu không có một thay đổi, sẽ luôn luôn có chiến tranh – một quốc gia
chống lại một quốc gia khác, một dân tộc chống lại một dân tộc khác, tất cả những tàn
bạo khủng khiếp của chiến tranh, quốc gia của bạn chống lại một quốc gia khác, những
khác biệt ngôn ngữ, những khác biệt kinh tế, những khác biệt xã hội, những khác biệt
luân lý, và trận chiến liên tục, phía bên ngoài và phía bên trong – phải có một thay đổi.
Bây giờ, làm thế nào người ta sẽ tạo ra nó?
Làm ơn, hãy thấy sự phức tạp lạ thường của câu hỏi này, điều gì được bao hàm
trong nó. Con người đã thử quá nhiều cách – đi khỏi đến những tu viện, từ bỏ thế giới và
trở thành vị khất sĩ, vào sâu trong những cánh rừng và tham thiền, nhịn ăn uống, trở thành
một người độc thân, đã thực hiện mọi thứ mà anh ấy có thể tưởng tượng ra, đã thôi miên
anh ấy, đã ép buộc anh ấy, đã tìm hiểu, đã phân tích ý thức của anh ấy, tầng bên ngoài và
tầng bên trong – anh ấy đã làm mọi thứ để tạo ra một cách mạng cơ bản bên trong chính
anh ấy. Và thế là anh ấy đã nhẫn tâm trong chính anh ấy, không những như một cá thể,
nhưng còn như một con người – hai thực thể này hoàn toàn khác biệt. Cá thể là một thực
thể địa phương: một người Hỏa giáo, một người Phật giáo, một người Hồi giáo, và vân
vân. Cá thể bị quy định bởi môi trường sống. Nhưng con người vượt khỏi điều đó, anh ấy
quan tâm đến con người tổng thể – không phải về quốc gia của anh ấy, những khác biệt
ngôn ngữ, những chiến tranh và cãi cọ nhỏ nhen của anh ấy, những thần thánh bé tí tầm
thường của anh ấy, và vân vân – anh ấy quan tâm đến trạng thái tổng thể của con người,
xung đột của anh ấy, tuyệt vọng của anh ấy. Khi bạn thấy cái tổng thể, vậy thì bạn có thể
thấy cái riêng biệt; nhưng cái riêng biệt không thể hiểu rõ cái tổng thể. Vì vậy, đối với
một cá thể liên tục tìm hiểu nội tâm, sự tìm hiểu không có ý nghĩa gì cả bởi vì anh ấy vẫn
còn quan tâm đến khuôn mẫu của sự tồn tại riêng của anh ấy, bị quy định bởi xã hội –
trong đó được bao gồm tôn giáo và mọi chuyện của nó. Trái lại con người – như một con
người đã sống được hai triệu năm – đã chịu đựng đau khổ, đã suy nghĩ, đã tìm hiểu . . . dù
ở Nga, ở Trung quốc, ở Mỹ, hay ở đây.
Và nhân loại, con người, đã làm mọi thứ để tạo ra một thay đổi cơ bản; và tuy
nhiên, tại cơ bản, con người đã không thay đổi gì cả. Chúng ta là cái gì chúng ta đã là
suốt hai triệu năm! Con thú rất mạnh mẽ trong chúng ta. Con thú cùng tất cả tham lam,
ganh tị, tức giận, tàn nhẫn vẫn còn tồn tại sâu thẳm trong những quả tim và những cái trí
của chúng ta. Và chúng ta đã, qua tôn giáo, qua văn hóa, qua văn minh, chúng ta đã đánh
bóng phía bên ngoài; chúng ta có những cư xử tốt lành hơn – có lẽ một ít người chúng ta
có những cư xử tốt lành hơn. Chúng ta biết nhiều hơn một chút. Thuộc công nghệ, chúng
ta đã tiến bộ rất xa. Chúng ta có thể bàn luận triết lý, văn chương phương Tây hay
phương Đông; chúng ta có thể đi khắp thế giới. Nhưng phía bên trong, sâu thẳm, những
gốc rễ đã bám chặt rất sâu.
Thấy tất cả điều này, làm thế nào người ta – bạn như một con người và tôi như
một con người – làm thế nào chúng ta sẽ thay đổi? Chắc chắn không phải qua những giọt
nước mắt, không phải qua trí năng, không phải qua tuân theo một học thuyết không tưởng
nào đó, không phải qua sự chuyên chế phía bên ngoài, cũng không phải qua sự chuyên
chế tự-áp đặt. Thế là, người ta loại bỏ tất cả điều này, và tôi hy vọng bạn cũng đã loại bỏ
tất cả điều này. Bạn hiểu chứ? Xóa sạch quốc tịch của người ta; xóa sạch những thần
thánh của người ta, truyền thống riêng của người ta, những niềm tin của người ta; xóa
sạch tất cả những sự việc mà người ta đã được nuôi dưỡng để tin tưởng – xóa sạch tất cả
điều này là một việc rất khó khăn khi thực hiện. Thuộc trí năng, có lẽ chúng ta đồng ý,
nhưng sâu thẳm nơi tầng ý thức bên trong có sự khẳng định vào sự quan trọng của quá
khứ, mà chúng ta bám vào.
Lúc này bạn biết vấn đề . . .
người đã không thay đổi gì cả. Chúng ta là điều gì chúng ta đã là suốt hàng triệu năm!
con người – thuộc thân thể, thuộc hệ thần kinh – có thể hoàn toàn thay đổi? Làm thế nào
con người có thể hoàn toàn thay đổi? Một thay đổi như thế là cần thiết – người ta thấy
điều đó. Và, nếu không có một thay đổi, sẽ luôn luôn có chiến tranh – một quốc gia
chống lại một quốc gia khác, một dân tộc chống lại một dân tộc khác, tất cả những tàn
bạo khủng khiếp của chiến tranh, quốc gia của bạn chống lại một quốc gia khác, những
khác biệt ngôn ngữ, những khác biệt kinh tế, những khác biệt xã hội, những khác biệt
luân lý, và trận chiến liên tục, phía bên ngoài và phía bên trong – phải có một thay đổi.
Bây giờ, làm thế nào người ta sẽ tạo ra nó?
Làm ơn, hãy thấy sự phức tạp lạ thường của câu hỏi này, điều gì được bao hàm
trong nó. Con người đã thử quá nhiều cách – đi khỏi đến những tu viện, từ bỏ thế giới và
trở thành vị khất sĩ, vào sâu trong những cánh rừng và tham thiền, nhịn ăn uống, trở thành
một người độc thân, đã thực hiện mọi thứ mà anh ấy có thể tưởng tượng ra, đã thôi miên
anh ấy, đã ép buộc anh ấy, đã tìm hiểu, đã phân tích ý thức của anh ấy, tầng bên ngoài và
tầng bên trong – anh ấy đã làm mọi thứ để tạo ra một cách mạng cơ bản bên trong chính
anh ấy. Và thế là anh ấy đã nhẫn tâm trong chính anh ấy, không những như một cá thể,
nhưng còn như một con người – hai thực thể này hoàn toàn khác biệt. Cá thể là một thực
thể địa phương: một người Hỏa giáo, một người Phật giáo, một người Hồi giáo, và vân
vân. Cá thể bị quy định bởi môi trường sống. Nhưng con người vượt khỏi điều đó, anh ấy
quan tâm đến con người tổng thể – không phải về quốc gia của anh ấy, những khác biệt
ngôn ngữ, những chiến tranh và cãi cọ nhỏ nhen của anh ấy, những thần thánh bé tí tầm
thường của anh ấy, và vân vân – anh ấy quan tâm đến trạng thái tổng thể của con người,
xung đột của anh ấy, tuyệt vọng của anh ấy. Khi bạn thấy cái tổng thể, vậy thì bạn có thể
thấy cái riêng biệt; nhưng cái riêng biệt không thể hiểu rõ cái tổng thể. Vì vậy, đối với
một cá thể liên tục tìm hiểu nội tâm, sự tìm hiểu không có ý nghĩa gì cả bởi vì anh ấy vẫn
còn quan tâm đến khuôn mẫu của sự tồn tại riêng của anh ấy, bị quy định bởi xã hội –
trong đó được bao gồm tôn giáo và mọi chuyện của nó. Trái lại con người – như một con
người đã sống được hai triệu năm – đã chịu đựng đau khổ, đã suy nghĩ, đã tìm hiểu . . . dù
ở Nga, ở Trung quốc, ở Mỹ, hay ở đây.
Và nhân loại, con người, đã làm mọi thứ để tạo ra một thay đổi cơ bản; và tuy
nhiên, tại cơ bản, con người đã không thay đổi gì cả. Chúng ta là cái gì chúng ta đã là
suốt hai triệu năm! Con thú rất mạnh mẽ trong chúng ta. Con thú cùng tất cả tham lam,
ganh tị, tức giận, tàn nhẫn vẫn còn tồn tại sâu thẳm trong những quả tim và những cái trí
của chúng ta. Và chúng ta đã, qua tôn giáo, qua văn hóa, qua văn minh, chúng ta đã đánh
bóng phía bên ngoài; chúng ta có những cư xử tốt lành hơn – có lẽ một ít người chúng ta
có những cư xử tốt lành hơn. Chúng ta biết nhiều hơn một chút. Thuộc công nghệ, chúng
ta đã tiến bộ rất xa. Chúng ta có thể bàn luận triết lý, văn chương phương Tây hay
phương Đông; chúng ta có thể đi khắp thế giới. Nhưng phía bên trong, sâu thẳm, những
gốc rễ đã bám chặt rất sâu.
Thấy tất cả điều này, làm thế nào người ta – bạn như một con người và tôi như
một con người – làm thế nào chúng ta sẽ thay đổi? Chắc chắn không phải qua những giọt
nước mắt, không phải qua trí năng, không phải qua tuân theo một học thuyết không tưởng
nào đó, không phải qua sự chuyên chế phía bên ngoài, cũng không phải qua sự chuyên
chế tự-áp đặt. Thế là, người ta loại bỏ tất cả điều này, và tôi hy vọng bạn cũng đã loại bỏ
tất cả điều này. Bạn hiểu chứ? Xóa sạch quốc tịch của người ta; xóa sạch những thần
thánh của người ta, truyền thống riêng của người ta, những niềm tin của người ta; xóa
sạch tất cả những sự việc mà người ta đã được nuôi dưỡng để tin tưởng – xóa sạch tất cả
điều này là một việc rất khó khăn khi thực hiện. Thuộc trí năng, có lẽ chúng ta đồng ý,
nhưng sâu thẳm nơi tầng ý thức bên trong có sự khẳng định vào sự quan trọng của quá
khứ, mà chúng ta bám vào.
Lúc này bạn biết vấn đề . . .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét