chỉ là một ý tưởng, một lý tưởng, một lý thuyết, một mục đích, một nguyên tắc? Vì vậy
hãy gạt đi tất cả việc đó, vì Chúa; hãy đối diện sự kiện. Hãy quan sát nó, tìm ra nó có
nghĩa gì, không phải nó nên là gì. Giống như một người đói cần thức ăn, không phải sự
diễn tả về thức ăn. Nhưng bạn không đói; bạn được nuôi no nê bởi những từ ngữ và thế là
bạn nói ‘hợp nhất’. Vì vậy chúng ta hãy tìm ra.
Tình yêu là gì? Bạn biết nó có nghĩa gì, bây giờ nó thực sự có nghĩa gì? Nó được kết hợp
với tình dục và vui thú. Đúng chứ? Nó không là tình yêu Thượng đế, nhân loại, sự thật;
tất cả điều đó đều vô nghĩa. Đó chỉ là một lý thuyết, sống trong một thế giới ảo tưởng,
mộng mơ, bí ẩn. Nhưng sự kiện, như hiện nay nó là trong thế giới này, là rằng khi bạn
nhặt lên bất kỳ tờ báo, bất kỳ quyển sách, nó nói về tình yêu, tình dục, và vui thú. Liệu
bạn có thể đối diện sự kiện đó? Bạn quá kinh hãi. Bây giờ, nếu bạn đối diện sự kiện, vậy
thì câu hỏi là: Tình yêu là vui thú hay sao? Khi bạn có vui thú, phải có sợ hãi theo cùng
nó – rằng bạn có lẽ mất nó. Bạn nhận được vui thú trong niềm tin rằng có hay không có
Thượng đế, và bạn bám chặt nó. Khi ai đó chất vấn về niềm tin đó, bạn trở nên sợ hãi và
thế là thù địch. Vì vậy, chắc chắn vui thú phải mang lại sợ hãi cùng nó. Đó là một sự kiện
hiển nhiên. Vì vậy tình yêu là vui thú, sợ hãi, đau khổ, ghen tuông hay sao? Đừng nói
không. Đây là điều gì bạn gọi là tình yêu. Nếu tình yêu không là tất cả điều đó, vậy thì
bạn phải được tự do khỏi ghen tuông, ganh tị, sở hữu, thống trị. Vậy thì tình yêu sẽ ở đó;
bạn sẽ không phải tìm kiếm nó. Nhưng chúng ta đã hoang phí năng lượng được gọi là
tình yêu này qua vui thú. Vì vậy người ta phải hiểu rõ vui thú và hân hoan.
Hân hoan hay ngây ngất, là vui thú phải không? Vui thú luôn luôn có một động cơ, một
nguyên nhân, một mục tiêu mà khích động một phản ứng. Luôn luôn có người mà tìm
kiếm vui thú từ cái gì đó hay qua cái gì đó, qua một con người, chức vụ, tiền bạc, niềm
tin, điều này hay điều kia. Nhưng hân hoan, ngây ngất phụ thuộc vào bất kỳ việc gì? Nếu
phụ thuộc, nó là vui thú. Vui thú có một tiếp tục trong thời gian được tạo ra bởi suy nghĩ.
Nhưng hân hoan không là sản phẩm của suy nghĩ. Nó không có nguyên nhân, và đó là lý
do tại sao người ta phải, bằng không-từ ngữ, thâm nhập điều này để tìm ra, để học hành.
Và đó là cách mạng lớn nhất, không phải những cách mạng nhỏ nhoi tầm thường này,
những cách mạng kinh tế hay xã hội. Cách mạng thực sự là cách mạng phía bên trong,
thuộc tâm lý, để cho cái trí của bạn được tự do khỏi uy quyền, khỏi sợ hãi. Và khi bạn
hiểu rõ hân hoan, khi có hân hoan, vậy thì bạn sẽ biết vui thú là gì. Cái nhỏ xíu hiện diện
trong cái gì to lớn hơn, nhưng nếu bạn bám vào cái nhỏ xíu, cái to lớn hơn không có giá
trị gì cho bạn.
Thưa bạn, tình yêu không là suy nghĩ, tình yêu không là ghen tuông. Khi cái trí được tự
do khỏi sợ hãi, khỏi sự đòi hỏi có an toàn vĩnh viễn này, được tự do khỏi tham vọng,
tham lam, ganh tị, và những sự việc của cái trí mà nhét đầy quả tim, khi cái trí và quả tim
được trống không khỏi những sự việc mà cái trí đã tạo ra qua suy nghĩ, vậy thì có tình
yêu. Bạn không phải tìm kiếm nó, bạn không phải đi ra ngoài và nói rằng, ‘Tôi phải được
thương yêu’ hay ‘Tôi phải thương yêu.’ Có tình yêu; nó không là tình yêu của bạn hay
tình yêu của tôi. Và đó là vẻ đẹp và sự thánh thiện của tình yêu.
chỉ là một ý tưởng, một lý tưởng, một lý thuyết, một mục đích, một nguyên tắc? Vì vậy
hãy gạt đi tất cả việc đó, vì Chúa; hãy đối diện sự kiện. Hãy quan sát nó, tìm ra nó có
nghĩa gì, không phải nó nên là gì. Giống như một người đói cần thức ăn, không phải sự
diễn tả về thức ăn. Nhưng bạn không đói; bạn được nuôi no nê bởi những từ ngữ và thế là
bạn nói ‘hợp nhất’. Vì vậy chúng ta hãy tìm ra.
Tình yêu là gì? Bạn biết nó có nghĩa gì, bây giờ nó thực sự có nghĩa gì? Nó được kết hợp
với tình dục và vui thú. Đúng chứ? Nó không là tình yêu Thượng đế, nhân loại, sự thật;
tất cả điều đó đều vô nghĩa. Đó chỉ là một lý thuyết, sống trong một thế giới ảo tưởng,
mộng mơ, bí ẩn. Nhưng sự kiện, như hiện nay nó là trong thế giới này, là rằng khi bạn
nhặt lên bất kỳ tờ báo, bất kỳ quyển sách, nó nói về tình yêu, tình dục, và vui thú. Liệu
bạn có thể đối diện sự kiện đó? Bạn quá kinh hãi. Bây giờ, nếu bạn đối diện sự kiện, vậy
thì câu hỏi là: Tình yêu là vui thú hay sao? Khi bạn có vui thú, phải có sợ hãi theo cùng
nó – rằng bạn có lẽ mất nó. Bạn nhận được vui thú trong niềm tin rằng có hay không có
Thượng đế, và bạn bám chặt nó. Khi ai đó chất vấn về niềm tin đó, bạn trở nên sợ hãi và
thế là thù địch. Vì vậy, chắc chắn vui thú phải mang lại sợ hãi cùng nó. Đó là một sự kiện
hiển nhiên. Vì vậy tình yêu là vui thú, sợ hãi, đau khổ, ghen tuông hay sao? Đừng nói
không. Đây là điều gì bạn gọi là tình yêu. Nếu tình yêu không là tất cả điều đó, vậy thì
bạn phải được tự do khỏi ghen tuông, ganh tị, sở hữu, thống trị. Vậy thì tình yêu sẽ ở đó;
bạn sẽ không phải tìm kiếm nó. Nhưng chúng ta đã hoang phí năng lượng được gọi là
tình yêu này qua vui thú. Vì vậy người ta phải hiểu rõ vui thú và hân hoan.
Hân hoan hay ngây ngất, là vui thú phải không? Vui thú luôn luôn có một động cơ, một
nguyên nhân, một mục tiêu mà khích động một phản ứng. Luôn luôn có người mà tìm
kiếm vui thú từ cái gì đó hay qua cái gì đó, qua một con người, chức vụ, tiền bạc, niềm
tin, điều này hay điều kia. Nhưng hân hoan, ngây ngất phụ thuộc vào bất kỳ việc gì? Nếu
phụ thuộc, nó là vui thú. Vui thú có một tiếp tục trong thời gian được tạo ra bởi suy nghĩ.
Nhưng hân hoan không là sản phẩm của suy nghĩ. Nó không có nguyên nhân, và đó là lý
do tại sao người ta phải, bằng không-từ ngữ, thâm nhập điều này để tìm ra, để học hành.
Và đó là cách mạng lớn nhất, không phải những cách mạng nhỏ nhoi tầm thường này,
những cách mạng kinh tế hay xã hội. Cách mạng thực sự là cách mạng phía bên trong,
thuộc tâm lý, để cho cái trí của bạn được tự do khỏi uy quyền, khỏi sợ hãi. Và khi bạn
hiểu rõ hân hoan, khi có hân hoan, vậy thì bạn sẽ biết vui thú là gì. Cái nhỏ xíu hiện diện
trong cái gì to lớn hơn, nhưng nếu bạn bám vào cái nhỏ xíu, cái to lớn hơn không có giá
trị gì cho bạn.
Thưa bạn, tình yêu không là suy nghĩ, tình yêu không là ghen tuông. Khi cái trí được tự
do khỏi sợ hãi, khỏi sự đòi hỏi có an toàn vĩnh viễn này, được tự do khỏi tham vọng,
tham lam, ganh tị, và những sự việc của cái trí mà nhét đầy quả tim, khi cái trí và quả tim
được trống không khỏi những sự việc mà cái trí đã tạo ra qua suy nghĩ, vậy thì có tình
yêu. Bạn không phải tìm kiếm nó, bạn không phải đi ra ngoài và nói rằng, ‘Tôi phải được
thương yêu’ hay ‘Tôi phải thương yêu.’ Có tình yêu; nó không là tình yêu của bạn hay
tình yêu của tôi. Và đó là vẻ đẹp và sự thánh thiện của tình yêu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét