Thông điệp yêu thương từ MẶT TRỜI TÂM THỨC

CÁC BẬC THẦY CHỨNG NGỘ CỦA THẾ KỶ 20 -21

XỨ SỞ GIÂY PHÚT HIỆN TẠI

XỨ SỞ GIÂY PHÚT HIỆN TẠI

Quảng cáo online

Chữ chạy

Chào mừng bạn đến với blog MẶT TRỜI TÂM THỨC Email : mattroitamthuc@yahoo.com - Phone 0903070348

Quảng cáo thay đổi

Truyện cười

CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐANG ĐẾN VỚI PHÚT GIÂY HIỆN TẠI

Giây phút hiện tại

Sống trong giây phút hiện tại là một phép lạ. Phép lạ không phải là để đi trên mặt nước.
Phép lạ là đi trên trên hành tinh xanh xinh đẹp này trong trong giây phút hiện tại, biết trân quý sự bình an và vẻ đẹp có sẵn ngay bây giờ.

Thứ Tư, 28 tháng 12, 2011

SỰ ĐƠN ĐỘC LÀ BẢN CHẤT CỦA BẠN

Điều đầu tiên chúng ta cần phải hiểu là: dù bạn có muốn hay không thì bạn vẫn đơn độc. Sự đơn độc là bản chất của bạn. Bạn có thể cố gắng quên nó đi, bạn có thể cố gắng không đơn độc bằng cách kết bạn, tìm người yêu, hòa lẫn vào đám đông. Nhưng dù bạn có làm gì thì rốt cục bạn cũng phải quay về với sự đơn độc. 

Có một điều thật lạ xảy ra với mọi người: Khi họ được sinh ra thì họ luôn được sinh ra trong một gia đình. Không còn cách nào khác hơn vì một đứa bé sơ sinh luôn rất yếu ớt, nó không thể tự tồn tại ngay sau khi chào đời. Các loài động vật khác được sinh ra khác hoàn toàn, chúng có thể tự tồn tại ngay sau khi chào đời. Một con chó sẽ mãi mãi là một con chó trong suốt cuộc đời của nó, nó sẽ không tiến hóa, không phát triển được. Vâng, nó sẽ lớn lên, già đi nhưng nó sẽ không thể thông minh hơn được nó sẽ không thể sáng suốt hơn được, nó sẽ không thể giác ngộ được. Xét khía cạnh này thì mọi loài động vật sẽ luôn ở cùng một mức độ so với khi chúng chào đời; không một thay đổi cơ bản nào xuất hiện cả. Cái chết của chúng và sự chào đời của chúng đều ngang bằng với nhau.

Chỉ có nhân loại mới có thể phát triển lên cao, phát triển theo chiều thẳng đứng, chứ không phải theo chiều ngang. Một số người hành xử giống như loài động vật: Cuộc sống chỉ trở nên già đi, không phát triển lên cao.

Nhân loại được sinh ra từ trong một gia đình, giữa nhiều người. Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên họ đã không đơn độc nên họ mang tâm lý luôn muốn ở bên mọi người. Họ cảm thấy hoảng sợ khi sống cùng sự đơn độc... một nỗi lo sợ mơ hồ. Họ không ý thức được rõ ràng họ lo sợ điều gì nhưng khi họ thoát ra khỏi đám đông thì họ bắt đầu cảm thấy bồn chồn khó chịu. Khi ở bên người khác thì họ cảm thấy dễ chịu, thoải mái, yên tâm.

Chính vì lý do này mà họ không bao giờ biết được vẻ đẹp của sự đơn đọc; nỗi lo sợ này đã ngăn cản họ, khiến họ không thể biết đến vẻ đẹp này. Vì họ được sinh ra trong một nhóm người và luôn là thành viên của một nhóm người nào đó nên khi họ lớn lên họ bắt đầu kết bạn với nhiều người. Tất cả đều chỉ nhằm một mục đích:  không bao giờ đơn độc.

Toàn bộ cuộc sống là quá trình chung sống cùng mọi người. Sự đơn độc dường như là cái chết. Xét một góc cạnh nào đó thì sự đơn độc giống như sự chết.

Trong đám đông bạn biết được chính xác mình là ai. Bạn biết được tên gọi của mình, bạn biết được trình độ của mình, bạn biết được nghề nghiệp của mình. Nhưng ngay khi bạn thoát ra khỏi đám đông, khi đó bạn là ai? Đột nhiên bạn ý thức được rằng bạn không phải là tên gọi của bạn, tên gọi của bạn là do người khác trao cho bạn. Bạn không phải là nghề nghiệp của bạn. Nghề nghiệp của bạn là do người khác chỉ dạy bạn. Bạn là ai?

Đột nhiên mọi cá tính của bạn đều biến mất. Đây là nỗi lo sợ: sự chết của cá tính. Lúc này bạn cần phải khám phá, lần đầu tiên bạn tự đặt cho mình câu hỏi này: Tôi là ai? Bạn cảm thấy lo sợ rằng có thể bạn chẳng là ai cả! Có lẽ bạn chẳng là gì cả ngoại trừ là kết hợp của nhiều quan điểm từ đám đông, bạn chẳng là gì cả ngoại trừ cá tính của mình.

Không ai muốn mình chẳng là gì cả. Không ai muốn mình chẳng là ai cả, thật ra mọi người đều chẳng là ai cả.

Bạn chẳng là ai cả; khi bạn bước ra khỏi đám đông, bạn không thể mang theo những gì người khác trao cho bạn, khi ấy bạn sống trong sự đơn độc. Ai đã từng chạm tới được sự đơn độc của chính mình sẽ nhận thấy rằng ở đó chẳng có ai cả. Không ai cả - không tên tuổi, không hình dáng, không gì cả. Việc chạm tới được sự đơn độc của chính mình là một sự hồi sinh thực sự, việc này đòi hỏi bạn phải có đủ dũng cảm.

Chỉ có tình yêu mới có đủ dũng cảm. Bạn có yêu thương chính mình không? Bạn có yêu thương cuộc sống này không? Bạn có yêu thương sự sống này, món quà mà tạo hóa ban cho bạn không? Nó được trao cho bạn bất luận bạn có xứng đáng để nhận được nó hay không .Nếu bạn thực sự yêu thương cuộc sống này, bạn sẽ tìm được sự can đảm, sự dũng cảm. Sự dũng cảm này sẽ giúp bạn có thể đứng một mình như cây tuyết tùng đứng giữa bầu trời xanh.

Sự đơn độc là sự thật về bạn. Sự đơn độc của bạn là sự thiêng liêng.

Một bậc thầy cần giúp bạn có thể đứng một mình. Thiền định là một biện pháp nhằm gạt bỏ mọi suy nghĩ, mọi ký ức, mọi cá tính ra khỏi bạn, để lại bạn một mình với chính mình, giống như một ngọn lửa sống động. Một khi bạn đã tìm được ngọn lửa sống động trong chính mình, bạn sẽ biết được niềm vui sướng mê ly.

Một bà lão ngắm xem đứa cháu trai của mình đang ăn canh bằng nĩa, cầm dao ngược, dùng tay bốc các món ăn và đưa vào miệng, rót trà vào canh rồi ra sức thổi vào thật mạnh. 

“Việc quan sát cha mẹ tại bàn ăn không dạy được cháu điều gì sao?”, bà hỏi.

“Vâng, có”, cậu bé đáp trong khi miệng vẫn nhai ngấu nghiến “đừng bao giờ kết hôn”.

Cậu bé đã học được một bài học tuyệt vời! Hãy sống đơn độc.

Việc chung sống cùng một người khác là việc rất khó khăn nhưng chúng ta đã quá quen với việc này ngay từ khi chúng ta vừa chào đời. Việc này có thể dẫn đến những ưu phiền, bối rối, đau khổ nhưng chúng ta đã quen với việc này rồi. Chúng ta cảm thấy lo sợ khi sống một mình, khi sống đơn độc; nhưng nếu bạn không sống đơn độc bạn chwarng bao giờ tìm được chính mình.

Thực ra, rất ít người thực sự yêu thương nhau. Họ chỉ giả vờ, họ ra vẻ đạo đức giả, họ dối gạt người khác và dối gạt cả chính mình.Bạn chỉ có thể yêu thương đúng nghĩa khi bạn thực sự là chính mình. Ngay lúc này đây bạn chỉ là một phần của đám đông, một chiếc bánh răng trong một cỗ máy. Làm sao bạn có thể yêu thương được vì bạn không thực sự là chính mình. Trước tiên, bạn phải tự biết mình, là chính mình.

Từ sự đơn độc bạn khám phá được cuộc sống là gì. Từ ý thức này tình yêu sẽ tuôn trào. Bạn cần phải khám phá sự đơn độc.

Điều này không có nghĩa là bạn cần phải tìm đến trú ẩn tại một ngọn núi nào đó. Bạn có thể đơn độc ngay cả khi bạn đang bước đi giữa chợ. Vấn đề ở đây là bạn luôn ý thức được cuộc sống, bạn luôn lưu tâm, bạn luôn tỉnh táo. Với một đôi mắt mở to bạn quan sát cuộc sống; với một đôi mắt nhắm chặt bạn quan sát chính mình. Bạn là đối tượng quan sát.

Sự quan sát này là sự nhận thức sáng suốt nhất. Đây là bản chất Phật; đây là sự giác ngộ của bạn, đây là sự thức tỉnh của bạn.

Chỉ khi đó bạn mới khám phá được kho tàng quý báu của cuộc sống. Chỉ khi đó bạn mới lần đầu tiên trở thành một vị hoàng đế; nếu không bạn mãi mãi là kẻ hành khất giữa đám đông. Có hai loại hành khất: hành khất giàu và hành khất nghèo, nhưng cả hai đều là hành khất. Ngay cả các vị vua và hoàng hậu của bạn cũng chỉ là hành khất.

Rất ít người có thể sống đơn độc, sống với chính mình để có thể chạm được tới nguồn sáng trong chính mình. Khi họ chạm được tới nguồn sáng trong chính mình, khi đó họ đã chinh phục được cả vũ trụ. Toàn vũ trụ này là vương quốc của họ. Họ không cần phải chinh phục nó, tự nó đã là của họ.

Qua sự tự biết mình bạn đã chinh phục được nó.











Điều đầu tiên chúng ta cần phải hiểu là: dù bạn có muốn hay không thì bạn vẫn đơn độc. Sự đơn độc là bản chất của bạn. Bạn có thể cố gắng quên nó đi, bạn có thể cố gắng không đơn độc bằng cách kết bạn, tìm người yêu, hòa lẫn vào đám đông. Nhưng dù bạn có làm gì thì rốt cục bạn cũng phải quay về với sự đơn độc. 

Có một điều thật lạ xảy ra với mọi người: Khi họ được sinh ra thì họ luôn được sinh ra trong một gia đình. Không còn cách nào khác hơn vì một đứa bé sơ sinh luôn rất yếu ớt, nó không thể tự tồn tại ngay sau khi chào đời. Các loài động vật khác được sinh ra khác hoàn toàn, chúng có thể tự tồn tại ngay sau khi chào đời. Một con chó sẽ mãi mãi là một con chó trong suốt cuộc đời của nó, nó sẽ không tiến hóa, không phát triển được. Vâng, nó sẽ lớn lên, già đi nhưng nó sẽ không thể thông minh hơn được nó sẽ không thể sáng suốt hơn được, nó sẽ không thể giác ngộ được. Xét khía cạnh này thì mọi loài động vật sẽ luôn ở cùng một mức độ so với khi chúng chào đời; không một thay đổi cơ bản nào xuất hiện cả. Cái chết của chúng và sự chào đời của chúng đều ngang bằng với nhau.

Chỉ có nhân loại mới có thể phát triển lên cao, phát triển theo chiều thẳng đứng, chứ không phải theo chiều ngang. Một số người hành xử giống như loài động vật: Cuộc sống chỉ trở nên già đi, không phát triển lên cao.

Nhân loại được sinh ra từ trong một gia đình, giữa nhiều người. Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên họ đã không đơn độc nên họ mang tâm lý luôn muốn ở bên mọi người. Họ cảm thấy hoảng sợ khi sống cùng sự đơn độc... một nỗi lo sợ mơ hồ. Họ không ý thức được rõ ràng họ lo sợ điều gì nhưng khi họ thoát ra khỏi đám đông thì họ bắt đầu cảm thấy bồn chồn khó chịu. Khi ở bên người khác thì họ cảm thấy dễ chịu, thoải mái, yên tâm.

Chính vì lý do này mà họ không bao giờ biết được vẻ đẹp của sự đơn đọc; nỗi lo sợ này đã ngăn cản họ, khiến họ không thể biết đến vẻ đẹp này. Vì họ được sinh ra trong một nhóm người và luôn là thành viên của một nhóm người nào đó nên khi họ lớn lên họ bắt đầu kết bạn với nhiều người. Tất cả đều chỉ nhằm một mục đích:  không bao giờ đơn độc.

Toàn bộ cuộc sống là quá trình chung sống cùng mọi người. Sự đơn độc dường như là cái chết. Xét một góc cạnh nào đó thì sự đơn độc giống như sự chết.

Trong đám đông bạn biết được chính xác mình là ai. Bạn biết được tên gọi của mình, bạn biết được trình độ của mình, bạn biết được nghề nghiệp của mình. Nhưng ngay khi bạn thoát ra khỏi đám đông, khi đó bạn là ai? Đột nhiên bạn ý thức được rằng bạn không phải là tên gọi của bạn, tên gọi của bạn là do người khác trao cho bạn. Bạn không phải là nghề nghiệp của bạn. Nghề nghiệp của bạn là do người khác chỉ dạy bạn. Bạn là ai?

Đột nhiên mọi cá tính của bạn đều biến mất. Đây là nỗi lo sợ: sự chết của cá tính. Lúc này bạn cần phải khám phá, lần đầu tiên bạn tự đặt cho mình câu hỏi này: Tôi là ai? Bạn cảm thấy lo sợ rằng có thể bạn chẳng là ai cả! Có lẽ bạn chẳng là gì cả ngoại trừ là kết hợp của nhiều quan điểm từ đám đông, bạn chẳng là gì cả ngoại trừ cá tính của mình.

Không ai muốn mình chẳng là gì cả. Không ai muốn mình chẳng là ai cả, thật ra mọi người đều chẳng là ai cả.

Bạn chẳng là ai cả; khi bạn bước ra khỏi đám đông, bạn không thể mang theo những gì người khác trao cho bạn, khi ấy bạn sống trong sự đơn độc. Ai đã từng chạm tới được sự đơn độc của chính mình sẽ nhận thấy rằng ở đó chẳng có ai cả. Không ai cả - không tên tuổi, không hình dáng, không gì cả. Việc chạm tới được sự đơn độc của chính mình là một sự hồi sinh thực sự, việc này đòi hỏi bạn phải có đủ dũng cảm.

Chỉ có tình yêu mới có đủ dũng cảm. Bạn có yêu thương chính mình không? Bạn có yêu thương cuộc sống này không? Bạn có yêu thương sự sống này, món quà mà tạo hóa ban cho bạn không? Nó được trao cho bạn bất luận bạn có xứng đáng để nhận được nó hay không .Nếu bạn thực sự yêu thương cuộc sống này, bạn sẽ tìm được sự can đảm, sự dũng cảm. Sự dũng cảm này sẽ giúp bạn có thể đứng một mình như cây tuyết tùng đứng giữa bầu trời xanh.

Sự đơn độc là sự thật về bạn. Sự đơn độc của bạn là sự thiêng liêng.

Một bậc thầy cần giúp bạn có thể đứng một mình. Thiền định là một biện pháp nhằm gạt bỏ mọi suy nghĩ, mọi ký ức, mọi cá tính ra khỏi bạn, để lại bạn một mình với chính mình, giống như một ngọn lửa sống động. Một khi bạn đã tìm được ngọn lửa sống động trong chính mình, bạn sẽ biết được niềm vui sướng mê ly.

Một bà lão ngắm xem đứa cháu trai của mình đang ăn canh bằng nĩa, cầm dao ngược, dùng tay bốc các món ăn và đưa vào miệng, rót trà vào canh rồi ra sức thổi vào thật mạnh. 

“Việc quan sát cha mẹ tại bàn ăn không dạy được cháu điều gì sao?”, bà hỏi.

“Vâng, có”, cậu bé đáp trong khi miệng vẫn nhai ngấu nghiến “đừng bao giờ kết hôn”.

Cậu bé đã học được một bài học tuyệt vời! Hãy sống đơn độc.

Việc chung sống cùng một người khác là việc rất khó khăn nhưng chúng ta đã quá quen với việc này ngay từ khi chúng ta vừa chào đời. Việc này có thể dẫn đến những ưu phiền, bối rối, đau khổ nhưng chúng ta đã quen với việc này rồi. Chúng ta cảm thấy lo sợ khi sống một mình, khi sống đơn độc; nhưng nếu bạn không sống đơn độc bạn chwarng bao giờ tìm được chính mình.

Thực ra, rất ít người thực sự yêu thương nhau. Họ chỉ giả vờ, họ ra vẻ đạo đức giả, họ dối gạt người khác và dối gạt cả chính mình.Bạn chỉ có thể yêu thương đúng nghĩa khi bạn thực sự là chính mình. Ngay lúc này đây bạn chỉ là một phần của đám đông, một chiếc bánh răng trong một cỗ máy. Làm sao bạn có thể yêu thương được vì bạn không thực sự là chính mình. Trước tiên, bạn phải tự biết mình, là chính mình.

Từ sự đơn độc bạn khám phá được cuộc sống là gì. Từ ý thức này tình yêu sẽ tuôn trào. Bạn cần phải khám phá sự đơn độc.

Điều này không có nghĩa là bạn cần phải tìm đến trú ẩn tại một ngọn núi nào đó. Bạn có thể đơn độc ngay cả khi bạn đang bước đi giữa chợ. Vấn đề ở đây là bạn luôn ý thức được cuộc sống, bạn luôn lưu tâm, bạn luôn tỉnh táo. Với một đôi mắt mở to bạn quan sát cuộc sống; với một đôi mắt nhắm chặt bạn quan sát chính mình. Bạn là đối tượng quan sát.

Sự quan sát này là sự nhận thức sáng suốt nhất. Đây là bản chất Phật; đây là sự giác ngộ của bạn, đây là sự thức tỉnh của bạn.

Chỉ khi đó bạn mới khám phá được kho tàng quý báu của cuộc sống. Chỉ khi đó bạn mới lần đầu tiên trở thành một vị hoàng đế; nếu không bạn mãi mãi là kẻ hành khất giữa đám đông. Có hai loại hành khất: hành khất giàu và hành khất nghèo, nhưng cả hai đều là hành khất. Ngay cả các vị vua và hoàng hậu của bạn cũng chỉ là hành khất.

Rất ít người có thể sống đơn độc, sống với chính mình để có thể chạm được tới nguồn sáng trong chính mình. Khi họ chạm được tới nguồn sáng trong chính mình, khi đó họ đã chinh phục được cả vũ trụ. Toàn vũ trụ này là vương quốc của họ. Họ không cần phải chinh phục nó, tự nó đã là của họ.

Qua sự tự biết mình bạn đã chinh phục được nó.











Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

HÃY TÌM LẠI CHÍNH MÌNH BẰNG SỰ THỨC TÌNH MỤC ĐÍCH SỐNG

Nhân loại đã thực sự sẵn sàng cho một quá trình chuyển biến nhận thức , một quá trình nở hoa sâu sắc và triệt để của tâm thức đến độ , so với quá trình này thì việc cây cỏ nở hoa 114 triệu năm trước đây , dù cho đẹp đến mấy thì đấy cũng chỉ là sự phản ánh nhạt nhòa ? Liệu con người có thể từ bỏ tầng tầng lớp lớp những cách nghĩ bị bó buộc cũ và trở nên giống như những tinh thể pha lê trong suốt để ánh sang nhận thức xuyên qua dễ dàng ?

Liệu con người có thể thoát ra khỏi trường hấp dẫn của chủ nghĩa vật chất , thoát ra khỏi tình trạng tự đồng nhất mình với hình tướng ?

Khả năng chuyển hóa này cũng là thông điệp chính của những giáo lý sâu sắc để khai thị cho con người .Những người phát đi thông điệp này – như Đức Phật , chúa Jesus và nhiều người khác – là những bông hoa đầu tiên của nhân loại . Họ là những vị Thầy tiên phong , rất hiếm hoi và quý giá vô cùng . Tuy vậy , một sự chuyển hóa rộng khắp chưa thể xảy ra vào thời điểm đó được , nên thông điệp của họ bị bóp méo đi rất nhiều . Ngoại trừ ở một số ít người , tâm thức của con người thời ấy nói chung chưa được chuyển hóa nhiều

Bây giờ thì nhân loại đã sẵn sàng để chuyển hóa chưa ? tại sao lúc này mới thật là thời cơ ? Ban có thể làm gì để thúc đẩy quá trình chuyển hóa nội tại này ? Đặc điểm của nhận thức cũ đầy tính bản ngã là gì và đâu là dấu hiệu của một tâm thức mới đang trổi dậy ?

Những câu hỏi này và một số câu hỏi khác sẽ được đề cập trong cuốn sách này . Quan trọng hơn , quyển sách cũng chính là một công cụ có tính chuyển hóa , xuất phát từ một nhận thức mới đầy tính nổi dậy . Những ý tưởng và khái niệm ở đây tuy quan trọng , nhưng đó cũng là thứ yếu . Chính những tấm bảng chỉ đường giúp bảng chỉ đường giúp bạn đi đến trạng thái thức tỉnh . Trong lúc đọc quyển sách này , một sự chuyển hóa sẽ xảy ra trong bạn

Mục đích chính của quyển sách không phải là để cung cấp thêm thông tin hay những niềm tin mù quáng cho trí năng của bạn , hay cố thuyết phục bạn về một điều gì đó , mà nó mang đến cho bạn một sự chuyển hóa trong nhận thức , tức là thức tỉnh bạn ra khỏi những dòng suy nghĩ miên man ở trong đầu

Nếu được như vậy thì bạn sẽ không chỉ thấy cuốn sách này là “thú vị” . Vì “thú vị” có nghĩa là bạn còn đứng ở bên ngoài , tìm vui với những ý nghĩ , và khái niệm ở trong đầu bạn để tu duy rằng mình đồng ý hay không đồng ý với cuốn sách .

Vì cuốn sách này được viết cho bạn , do đó cuốn sách hoặc rất vô nghĩa đối với bạn , hoặc nó làm cho nhận thức của bạn có sự thay đổi lớn . Tuy nhiên cuốn sách này chỉ có thể thức tỉnh những người đã sẵn sang để tỉnh thức

Tuy nhiên khi có một người vừa tỉnh thức thì biến cố này sẽ tạo nên một quán tính trong tâm thức của tập thể , giúp cho sự tỉnh thức xảy ra dễ dàng hơn ở những người khác . Nếu trong lúc này bạn chưa rõ tỉnh thức nghĩa là gì , thì bạn cũng không cần bận tâm nhiều vể nghĩa của từ ấy , hãy cứ tiếp tục đọc và trong bạn có sự tỉnh thức , thì bạn sẽ hiểu “ tỉnh thức “ có nghĩa là gì

Quá trình tỉnh thức một khi đã bắt đầu ở trong bạn rồi thì không thể đảo ngược lại ; và để cho quá trình này được bắt đầu ,bạn chỉ cần trải qua trạng thái thức tỉnh – dù chỉ tong môt thoáng chốc

Đối với một số người thì một thoáng chốc của trạng thái thức tỉnh đó sẽ xảy đến khi họ đọc cuốn sách này . Còn đối với những người khác thì cuốn sách sẽ giúp họ nhận ra rằng quá trình tỉnh thức đã xảy ra ở trong họ rồi , nhưng bây giờ họ mới nhận ra .

Ở một số người thì quá trình tỉnh thức chỉ xảy ra khi họ gặp phải những mất mát hay khổ đau lớn

Trong khi ở những người khác , là khi họ tiếp xúc với những bậc Thầy hay những giáo lý về tâm linh , hay do đọc cuốn “ Sức mạnh của Hiện tại “ hay những cuốn sách có giá trị tâm linh sống động khác . Hoặc có thể là sự tổng hợp của tất cả những điều ấy . Tuy nhiên , một khi sự thức tỉnh đã bắt đầu ở trong bạn thì cuốn sách này sẽ giúp cho bạn đẩy nhanh và gia tăng cường độ tỉnh thức

Điều căn bản nhất của quá trình thức tỉnh là :

Nhận ra sự mê mờ đang tồn tại trong bạn

Nhận diện bản ngã của bạn khi nó đang nói , đang nghĩ , đang làm một việc nào đó

Nhận ra thói quen suy nghĩ đầy tính băng hoại trong tâm thức của tập thể đang thẩm thấu vào mọi khía cạnh của đời sống , kéo dài thêm tình trạng chưa thức tỉnh

Đó là lý do tôi viết quyển sách này : để nêu lên những khía cạnh chính của bản ngã và cách bản ngã hoạt động trong bạn cũng như trong tâm thức tập thể . Điều này có ý nghĩa quan trọng , vì hai lý do chính .

Trước hết , nếu bạn không nhận ra được những cơ cấu hoạt động của bản ngã , bạn sẽ không nhận diện được nó , và sẽ nhầm lẫn mà liên tục tự đồng hóa mình với bản ngã , tức là vô tình bạn để cho bản ngã chứ ngự lấy bạn , mạo danh là bạn

Thứ hai , tự than việc nhận diện bản ngã ở trong bạn chính là một trong những phương cách giúp cho sự tỉnh thức ở trong bạn được diễn ra . Khi bạn nhận ra sự mê lầm của mình , thì cái làm cho sự nhận biết ấy có thể diễn ra chính là thứ nhận thức mới đang trỗi dậy , đó cũng chính là tỉnh thức .

như ta không thể đấu tranh lại bong tối , hay chống đối lại sự mê mờ . Điều mà ta cần làm là mang ánh sáng của nhận thức vào những nơi tối tăm này

Và bạn chính là Ánh sang đó

Bài đăng phổ biến

Lưu trữ Blog