Thầy đã nói nhiều về tình yêu, quan hệ, hợp nhất, v.v. Có hội nhập giữa Đạo và Mật tông không?
Mật tông nghĩa là kĩ thuật - và Đạo không thể có
quan hệ gì với bất kì kĩ thuật nào dù là bất kì cái gì. Đạo là vô phương
pháp luận, vô kĩ thuật. Đạo ngụ ý tự phát. Làm sao tự phát có thể là kĩ
thuật được? Bạn không thể thực hành được nó; nếu bạn thực hành nó bạn
bỏ lỡ nó. Không có cách nào để trau dồi nó; tự phát được trau dồi có thể
là bất kì cái gì khác nhưng nó không thể là tự phát.
Đạo nghĩa là buông bỏ. Bất kì khi nào năng lượng
của bạn chuyển, cho phép nó chuyển. Đừng bơi - nổi cùng sông đi. Bơi là
kĩ thuật - nếu bạn chỉ tuôn chảy với sông, cần gì kĩ thuật? Kĩ thuật
nghĩa là bạn có chiều hướng, bạn muốn đạt tới đâu đó. Kĩ thuật nghĩa là
bạn muốn áp đặt ý chí của bạn lên thực tại, bạn muốn là ai đó, ở đâu đó,
trong trạng thái nào đó; bạn có ham muốn, bạn có phóng chiếu.
Đạo nói bạn đã ở đó rồi, bạn đã là cái đó rồi.
Không có chỗ nào mà đi và không có gì khác để hiện hữu, cho nên chỉ
thảnh thơi và để mọi sự xảy ra. Và bất kì cái gì xảy ra đều tốt - bởi vì
không có phủ nhận trong Đạo, không bác bỏ, không kìm nén. Nó là thái độ
nổi dậy vĩ đại nhất có thể có. Chưa bao giờ thông minh của con người đã
vươn lên cao hơn như trong Đạo. Nhưng không có cách thức cho nó. Bạn
không thể được hướng dẫn theo nó.
Phật đã nói về năm con đường để đạt tới chân lí. Con đường thứ nhất ông ấy gọi là con đường của sheela,
con đường của đạo đức, tính cách, đức hạnh. Con đường thứ hai ông ấy
gọi là con đường của tri thức. Con đường thứ ba ông ấy gọi là con đường
của dhyana, thiền; con đường thứ tư ông ấy gọi là con đường của sùng kính; và con đường thứ năm ông ấy gọi là asheksha - điều không thể được dạy.
Con đường thứ năm đó là Đạo. Nó không thể được
dạy. Nó có thể được học nhưng nó không thể được dạy. Và khi tôi nói nó
có thể được học, tôi ngụ ý rằng nếu bạn thảnh thơi, nếu bạn cho phép
cuộc sống xảy ra cho bạn, nếu bạn không tạo ra rào chắn, nếu bạn sẵn
sàng đi tới bất kì chỗ nào nó dẫn tới, bạn sẽ học nó. Nó là con đường
nguy hiểm nhất bởi vì bạn sẽ không trong kiểm soát. Tâm trí bạn không
thể thao túng được; tâm trí bạn không thể chuẩn bị được theo bất kì cách
nào. Bạn sẽ phải sống từ khoảnh khắc sang khoảnh khắc - như cây sống,
như sao sống, như núi sống. Bạn sẽ phải sống theo cùng cách, cùng cách
tự nhiên. Đạo là tự nhiên.
Cho nên Mật tông Ấn Độ không thể có việc hội nhập
nào với Đạo. Mật tông Ấn Độ là rất khoa học. Nó là khoa học về cách biến
đổi năng lượng dục thành năng lượng tâm linh; cách tạo ra máy phát điện
làm thay đổi, biến đổi, chuyển hoá năng lượng; cách chuyển từ thấp hơn
lên cao hơn; cách đi từ đất lên trời. Nó là con đường từ dục tới siêu
tâm thức. Nó là rất kĩ thuật.
Đạo không có kĩ thuật - đây là điều đầu tiên cần
được hiểu. Nhưng có điều khác có tầm quan trọng lớn - đó là, Đạo có mật
tông riêng của nó. Nhưng nó không phải là kĩ thuật.
Không gặp gỡ nào là có thể giữa Mật tông Ấn Độ và
Đạo Trung Quốc, không gặp gỡ nào là có thể. Chúng là xa xăm, các cực
tách rời, và không thể nào trộn lẫn chúng được. Nếu ai đó cố trộn lẫn
chúng Đạo sẽ bị phá huỷ, Mật tông sẽ không bị phá huỷ. Bao giờ cũng nhớ
bất kì khi nào bạn trộn lẫn một quan điểm cao hơn với quan điểm thấp
hơn, cái cao hơn bị phá huỷ chứ không phải cái thấp hơn. Bao giờ cái cao
hơn cũng thua bởi vì cái cao hơn là tinh tế, cái cao hơn là rất, rất
mong manh, mảnh mai, như đoá hoa. Nếu bạn nghiền đoá hoa bằng đá, đã sẽ
không bị phá huỷ. Đá thậm chí còn không đi tới biết rằng đã có va chạm.
Nhưng hoa sẽ mất đi - bị nghiền nát, bị phá huỷ. Đạo là khả năng cao
nhất và Mật tông có thể phá huỷ nó. Cho nên nhớ đừng trộn lẫn chúng.
Nhưng Đạo có mật tông riêng của nó bởi vì Đạo là
cái nhìn thế giới toàn bộ. Nó có mọi thứ mà có thể có. Nó là cái toàn
thể. Cho nên phải có cái gì đó trong nó vì yêu, vì dục có đó.
Mật tông của Đạo nhân là gì? Tôi phải dùng từ 'mật
tông', nhớ lấy, nhưng tôi không dùng nó theo nghĩa Ấn Độ. Mật tông của
Đạo nhân là gì? Nó là tự phát trong tính dục; nó là tự phát trong yêu.
Chẳng hạn, nếu bạn đọc tài liệu Mật tông, tài liệu
Mật tông Ấn Độ, có nghi lễ lớn lao trong nó. Mọi bước đều được chỉ dẫn
rất rõ ràng. Không dễ thực hành Mật tông Ấn Độ - bạn sẽ phải trở nên
tinh thông với nó. Đừng lừa xung quanh. Đừng nghĩ rằng trong khi bạn
đang làm tình với người đàn bà là bạn thực hành Mật tông. Mật tông là
khó. Nó là quá trình dài. Và nó cần nhiều năm để được đào tạo trong nó.
Đào tạo vĩ đại nhất được bao hàm vào và vấn đề khó
nhất nảy sinh là ở chỗ Mật tông cho phép đàn ông làm tình với đàn bà
chỉ khi đàn ông đã mất mọi hấp dẫn dục hướng tới đàn bà. Không có hấp
dẫn dục chút nào. Đó là toàn thể quá trình này. Đàn bà trở thành gần như
người mẹ của bạn hay người chị của bạn, một nữ thần. Cô ấy phải được
tôn thờ. Trong nghi lễ Mật tông đàn bà phải được tôn thờ như nữ thần. Và
trong nhiều tháng ở cùng nhau người ta phải thực hành tôn thờ.
Đàn bà ngồi trần truồng ở trước bạn trên ngai vàng
và bạn tôn thờ và bạn cúi lạy và bạn cầu nguyện cho cô ấy và bạn tạo ra
ý niệm trong cốt lõi sâu nhất của tâm thức rằng cô ấy chỉ là đại diện
của mọi tính đàn bà, tính mẹ. Cô ấy là nữ thần.
Hết ngày nọ tới ngày kia, dần dần, dần dần, bạn
mất mọi quan tâm dục trong cô ấy. Bạn trở thành tự thôi miên với ý tưởng
riêng của bạn. Ngày bạn mất mọi quan tâm dục trong thân thể cô ấy và
bạn có thể nhìn đi nhìn lại thấu qua cô ấy và thân thể cô ấy không còn
làm xúc động, thân thể cô ấy thậm chí không được nhìn tới chút nào, cô
ấy trở thành chói sáng, cô ấy chỉ là sự hiện diện, chỉ thế thì Thầy mới
cho phép bạn làm tình với cô ấy. Bây giờ tình yêu sẽ có phẩm chất khác
toàn bộ. Không có dục tham gia vào trong nó, không hấp dẫn nào tham gia
vào trong nó, không có tham gia thể chất trong nó. Nó tuyệt đối tâm linh
- sự gặp gỡ của hai linh hồn.
Nhưng nó là quá trình lâu dài. Nhiều nghi lễ, nhiều lời cầu nguyện, nhiều mật hình yantras,
nhiều thiền được cần tới. Sau nhiều năm đào tạo bạn đi tới điểm người
đàn bà không còn là đàn bà với bạn, cô ấy gần như trở thành người mẹ -
'tính người mẹ' đã nảy sinh. Bạn đã phóng chiếu tính người mẹ đó lên cô
ấy. Bạn thấy vú cô ấy nhưng chúng không còn khêu gợi bất kì tính dục nào
trong bạn, chỉ là ý niệm về người mẹ. Bạn thấy thân thể cô ấy và bạn
bắt đầu cảm thấy rằng bạn là một phần của thân thể cô ấy cũng như bạn là
một phần của mẹ bạn. Điều đó tái tạo lại người mẹ. Và nó là quá trình
lâu dài. Mật tông là rất thủ tục, nghi lễ và là thực nghiệm lớn trong
thôi miên, tự thôi miên.
Và nó là thực nghiệm lớn trong việc gạt bỏ ý niệm
về dục. Nó không phải là dục chút nào, như nó thường vẫn bị hiểu lầm. Nó
là thái độ khác toàn bộ không phải là dục chút nào. Nó là rất có tính
cầu nguyện. Và khi bạn làm tình với người đàn bà sau khi bạn đã trở nên
tinh thông trong Mật tông và Thầy đã cho phép bạn.... Điều đó phải phụ
thuộc vào sự đồng ý của Thầy, nó không phụ thuộc vào bạn. Khi Thầy thấy
trong mắt bạn rằng mọi dục đã biến mất, rằng thân thể bạn đã trở nên gần
như vô tính dục, thầy thấy rằng bây giờ bạn đang đứng trước người đàn
bà như đứa trẻ nhỏ, không nhận biết về tính dục - bạn trần truồng, cô ấy
trần truồng nhưng bạn không quan tâm chút nào tới tính dục - khi Thầy
xác nhận điều đó, khi thầy cho bạn tín hiệu, thế thì bạn được phép. Điều
đó tuỳ Thầy. Thầy phải quan sát, quan sát cẩn thận. Điều đó mất nhiều
tháng, đôi khi nhiều năm, để chuẩn bị cho nó.
Đạo có mật tông riêng của nó. Điều thứ nhất: Đạo
chưa bao giờ phân chia thành cái thấp hơn và cái cao hơn, đó là cái đẹp
của nó. Khoảnh khắc bạn phân chia thực tại thành cái thấp hơn và cái cao
hơn bạn đang bị tinh thần phân liệt. Khoảnh khắc bạn nói cái gì đó là
thiêng liêng và cái gì đó là trần tục, bạn đã phân chia. Khoảnh khắc bạn
nói cái gì đó là vật chất và cái gì đó là tâm linh bạn đã phân chia,
bạn đã chia chẻ thực tại. Thực tại là một. Không có vật chất không có
tâm linh. Thực tại là một. Nó tự diễn đạt bản thân nó trong nhiều dạng: ở
mức này là vật chất, ở mức khác là tâm linh. Tâm linh không cao hơn và
vật chất không thấp hơn - chúng đứng ở cùng mức. Đó là thái độ của Đạo
nhân. Cuộc sống là một. Sự tồn tại là một. Nó là tính một vô cùng và
không có đánh giá.
Điều thứ nhất trong Đạo là vứt bỏ nhị nguyên. Dục
là không thấp hơn và samadhi là không cao hơn. Samadhi và dục cả hai đều
là cách diễn đạt của cùng năng lượng. Không có gì đáng tán dương và
không có gì đáng kết án về dục. Việc chấp nhận của Đạo là toàn bộ, tuyệt
đối. Không có gì sai về thân thể và không có gì đẹp về tâm linh - chúng
cả hai đều đẹp. Quỉ và Thượng đế là một trong Đạo, cõi trời và địa ngục
là một trong Đạo, tốt và xấu là một trong Đạo - đó là hiểu biết bất nhị
lớn lao nhất. Không có kết án và không có chuẩn bị. Chuẩn bị về cái gì?
Người ta đơn giản phải thảnh thơi và hiện hữu.
Nếu bạn có thể yêu người đàn bà một cách tự
phát.... Thực ra, Đạo sẽ nói rằng Mật trông có thái độ sai, bởi vì bạn
phải chuẩn bị. Chuẩn bị nghĩa là bạn đang chuẩn bị cho tương lai. Đạo
chỉ biết một thời - cái là bây giờ; và chỉ một chỗ - cái là ở đây. Bây
giờ là thời gian duy nhất và ở đây là nơi chốn duy nhất. Ở đây là cõi
trời và bây giờ là niết bàn. Cho nên đừng chuẩn bị.
Nếu trong khoảnh khắc nào đó tình yêu tuôn chảy,
tình yêu chiếm quyền sở hữu bạn, đi cùng nó đi. Đừng đẩy dòng sông. Đừng
cố cho nó hình dạng nào. Đừng cố ấn định nó vào bất kì nghi lễ nào. Cứ
đi cùng nó. Trong tin cậy sâu sắc, trong biết ơn sâu sắc, đi cùng nó đi.
Trong khi làm tình với người đàn bà đừng cố chứng minh cái gì - như họ
đang cố làm ở phương Tây. Đừng cố chứng minh cái gì - bởi vì khi bạn bắt
đầu cố chứng minh, tâm trí bạn đã bước vào. Trong khi bạn đang làm tình
với người đàn bà, quên hết về sự kiện là bạn là đàn ông và cô ấy là đàn
bà. Để các biên giới hội nhập và trộn lẫn. Đừng vẫn còn là đàn ông bằng
không bạn sẽ bỏ lỡ - bởi vì lần nữa nhị nguyên bước vào: bạn là đàn ông
và cô ấy là đàn bà. Không ai biết tại sao hai người thực sự làm tình.
Nhiều lần điều xảy ra là đàn ông trở thành đàn bà và đàn bà trở thành
đàn ông. Ai bận tâm ai là ai?
Và nếu bạn nghĩ về điều đó thế thì tâm trí có đó
và tâm trí là rào chắn; nó không cho phép hợp nhất xảy ra toàn bộ. Cho
nên Đạo đơn giản nói: đi một cách tự phát, không nghi lễ, không ý niệm
chứng minh. Và nhớ lấy, đừng bao giờ dùng tính dục về bất kì cái gì. Mật
tông dùng nó như một bước hướng tới samadhi. Đạo nói: đừng bao giờ dùng
cái gì như phương tiện. Mọi thứ đều là mục đích lên bản thân nó. Khoảnh
khắc bạn bắt đầu nghĩ về đâu đó để đi, cái gì đó để đạt tới, kết quả
nào đó để đạt tới từ nó, bạn không toàn bộ, tâm trí bạn bị phân chia,
bạn đã trong tương lai. Không có phương tiện và không có mục đích. Mọi
thứ đơn giản là mục đích đẹp về bản chất lên bản thân nó.
Trong Đạo điều này là rất cơ bản. Yêu, ăn, đi dạo
buổi sáng, bơi trong sông, ngồi dưới mặt trời, ngắm sao - nhưng để mọi
thứ đơn giản, đừng vì bất kì cái gì khác. Hát bài ca, nhưng đừng vì kết
quả gì. Nhìn cây này, nhưng đừng vì kết quả gì. Đi dạo buổi sáng, nhưng
đừng vì sức khoẻ! Đừng là người dùng thiên nhiên liệu pháp! Chỉ đi dạo
thôi, nó là đẹp. Mạnh khoẻ là sản phẩm phụ; bạn không cần lo nghĩ về
điều đó, nó xảy ra. Nằm ra trong ánh mặt trời, tận hưởng nó, nhưng không
vì cái gì khác. Nằm đó chỉ vì nằm thôi. Đó là điều Đạo là gì.
Và trong thái độ thảnh thơi đó cuộc sống bắt đầu
đổ vào bạn từ mọi nơi. Mọi cánh cửa, mọi cửa sổ đều mở. Sự tồn tại chảy
vào trong bạn, bạn chảy trong sự tồn tại.
Đạo là rất đơn giản; do đó, bởi vì chúng ta rất
phức tạp, nó rất khó. Những điều đơn giản không hấp dẫn chúng ta. Mật
tông hấp dẫn với nhiều người nhưng Đạo không có hấp dẫn chừng nấy. Đạo
rất hiếm khi hấp dẫn. Nếu Đạo hấp dẫn bạn, coi bản thân bạn là kho báu
đi. Chính khả năng của việc bạn trở nên quan tâm tới Đạo là phúc lành
lớn lao.
Khi bạn dịch mọi thứ thành thuật ngữ của Đạo nó trở thành tính tự phát.
Trích từ "Đạo: Đường vô lộ - Tập 2"
Thầy đã nói nhiều về tình yêu, quan hệ, hợp nhất, v.v. Có hội nhập giữa Đạo và Mật tông không?
Mật tông nghĩa là kĩ thuật - và Đạo không thể có
quan hệ gì với bất kì kĩ thuật nào dù là bất kì cái gì. Đạo là vô phương
pháp luận, vô kĩ thuật. Đạo ngụ ý tự phát. Làm sao tự phát có thể là kĩ
thuật được? Bạn không thể thực hành được nó; nếu bạn thực hành nó bạn
bỏ lỡ nó. Không có cách nào để trau dồi nó; tự phát được trau dồi có thể
là bất kì cái gì khác nhưng nó không thể là tự phát.
Đạo nghĩa là buông bỏ. Bất kì khi nào năng lượng
của bạn chuyển, cho phép nó chuyển. Đừng bơi - nổi cùng sông đi. Bơi là
kĩ thuật - nếu bạn chỉ tuôn chảy với sông, cần gì kĩ thuật? Kĩ thuật
nghĩa là bạn có chiều hướng, bạn muốn đạt tới đâu đó. Kĩ thuật nghĩa là
bạn muốn áp đặt ý chí của bạn lên thực tại, bạn muốn là ai đó, ở đâu đó,
trong trạng thái nào đó; bạn có ham muốn, bạn có phóng chiếu.
Đạo nói bạn đã ở đó rồi, bạn đã là cái đó rồi.
Không có chỗ nào mà đi và không có gì khác để hiện hữu, cho nên chỉ
thảnh thơi và để mọi sự xảy ra. Và bất kì cái gì xảy ra đều tốt - bởi vì
không có phủ nhận trong Đạo, không bác bỏ, không kìm nén. Nó là thái độ
nổi dậy vĩ đại nhất có thể có. Chưa bao giờ thông minh của con người đã
vươn lên cao hơn như trong Đạo. Nhưng không có cách thức cho nó. Bạn
không thể được hướng dẫn theo nó.
Phật đã nói về năm con đường để đạt tới chân lí. Con đường thứ nhất ông ấy gọi là con đường của sheela,
con đường của đạo đức, tính cách, đức hạnh. Con đường thứ hai ông ấy
gọi là con đường của tri thức. Con đường thứ ba ông ấy gọi là con đường
của dhyana, thiền; con đường thứ tư ông ấy gọi là con đường của sùng kính; và con đường thứ năm ông ấy gọi là asheksha - điều không thể được dạy.
Con đường thứ năm đó là Đạo. Nó không thể được
dạy. Nó có thể được học nhưng nó không thể được dạy. Và khi tôi nói nó
có thể được học, tôi ngụ ý rằng nếu bạn thảnh thơi, nếu bạn cho phép
cuộc sống xảy ra cho bạn, nếu bạn không tạo ra rào chắn, nếu bạn sẵn
sàng đi tới bất kì chỗ nào nó dẫn tới, bạn sẽ học nó. Nó là con đường
nguy hiểm nhất bởi vì bạn sẽ không trong kiểm soát. Tâm trí bạn không
thể thao túng được; tâm trí bạn không thể chuẩn bị được theo bất kì cách
nào. Bạn sẽ phải sống từ khoảnh khắc sang khoảnh khắc - như cây sống,
như sao sống, như núi sống. Bạn sẽ phải sống theo cùng cách, cùng cách
tự nhiên. Đạo là tự nhiên.
Cho nên Mật tông Ấn Độ không thể có việc hội nhập
nào với Đạo. Mật tông Ấn Độ là rất khoa học. Nó là khoa học về cách biến
đổi năng lượng dục thành năng lượng tâm linh; cách tạo ra máy phát điện
làm thay đổi, biến đổi, chuyển hoá năng lượng; cách chuyển từ thấp hơn
lên cao hơn; cách đi từ đất lên trời. Nó là con đường từ dục tới siêu
tâm thức. Nó là rất kĩ thuật.
Đạo không có kĩ thuật - đây là điều đầu tiên cần
được hiểu. Nhưng có điều khác có tầm quan trọng lớn - đó là, Đạo có mật
tông riêng của nó. Nhưng nó không phải là kĩ thuật.
Không gặp gỡ nào là có thể giữa Mật tông Ấn Độ và
Đạo Trung Quốc, không gặp gỡ nào là có thể. Chúng là xa xăm, các cực
tách rời, và không thể nào trộn lẫn chúng được. Nếu ai đó cố trộn lẫn
chúng Đạo sẽ bị phá huỷ, Mật tông sẽ không bị phá huỷ. Bao giờ cũng nhớ
bất kì khi nào bạn trộn lẫn một quan điểm cao hơn với quan điểm thấp
hơn, cái cao hơn bị phá huỷ chứ không phải cái thấp hơn. Bao giờ cái cao
hơn cũng thua bởi vì cái cao hơn là tinh tế, cái cao hơn là rất, rất
mong manh, mảnh mai, như đoá hoa. Nếu bạn nghiền đoá hoa bằng đá, đã sẽ
không bị phá huỷ. Đá thậm chí còn không đi tới biết rằng đã có va chạm.
Nhưng hoa sẽ mất đi - bị nghiền nát, bị phá huỷ. Đạo là khả năng cao
nhất và Mật tông có thể phá huỷ nó. Cho nên nhớ đừng trộn lẫn chúng.
Nhưng Đạo có mật tông riêng của nó bởi vì Đạo là
cái nhìn thế giới toàn bộ. Nó có mọi thứ mà có thể có. Nó là cái toàn
thể. Cho nên phải có cái gì đó trong nó vì yêu, vì dục có đó.
Mật tông của Đạo nhân là gì? Tôi phải dùng từ 'mật
tông', nhớ lấy, nhưng tôi không dùng nó theo nghĩa Ấn Độ. Mật tông của
Đạo nhân là gì? Nó là tự phát trong tính dục; nó là tự phát trong yêu.
Chẳng hạn, nếu bạn đọc tài liệu Mật tông, tài liệu
Mật tông Ấn Độ, có nghi lễ lớn lao trong nó. Mọi bước đều được chỉ dẫn
rất rõ ràng. Không dễ thực hành Mật tông Ấn Độ - bạn sẽ phải trở nên
tinh thông với nó. Đừng lừa xung quanh. Đừng nghĩ rằng trong khi bạn
đang làm tình với người đàn bà là bạn thực hành Mật tông. Mật tông là
khó. Nó là quá trình dài. Và nó cần nhiều năm để được đào tạo trong nó.
Đào tạo vĩ đại nhất được bao hàm vào và vấn đề khó
nhất nảy sinh là ở chỗ Mật tông cho phép đàn ông làm tình với đàn bà
chỉ khi đàn ông đã mất mọi hấp dẫn dục hướng tới đàn bà. Không có hấp
dẫn dục chút nào. Đó là toàn thể quá trình này. Đàn bà trở thành gần như
người mẹ của bạn hay người chị của bạn, một nữ thần. Cô ấy phải được
tôn thờ. Trong nghi lễ Mật tông đàn bà phải được tôn thờ như nữ thần. Và
trong nhiều tháng ở cùng nhau người ta phải thực hành tôn thờ.
Đàn bà ngồi trần truồng ở trước bạn trên ngai vàng
và bạn tôn thờ và bạn cúi lạy và bạn cầu nguyện cho cô ấy và bạn tạo ra
ý niệm trong cốt lõi sâu nhất của tâm thức rằng cô ấy chỉ là đại diện
của mọi tính đàn bà, tính mẹ. Cô ấy là nữ thần.
Hết ngày nọ tới ngày kia, dần dần, dần dần, bạn
mất mọi quan tâm dục trong cô ấy. Bạn trở thành tự thôi miên với ý tưởng
riêng của bạn. Ngày bạn mất mọi quan tâm dục trong thân thể cô ấy và
bạn có thể nhìn đi nhìn lại thấu qua cô ấy và thân thể cô ấy không còn
làm xúc động, thân thể cô ấy thậm chí không được nhìn tới chút nào, cô
ấy trở thành chói sáng, cô ấy chỉ là sự hiện diện, chỉ thế thì Thầy mới
cho phép bạn làm tình với cô ấy. Bây giờ tình yêu sẽ có phẩm chất khác
toàn bộ. Không có dục tham gia vào trong nó, không hấp dẫn nào tham gia
vào trong nó, không có tham gia thể chất trong nó. Nó tuyệt đối tâm linh
- sự gặp gỡ của hai linh hồn.
Nhưng nó là quá trình lâu dài. Nhiều nghi lễ, nhiều lời cầu nguyện, nhiều mật hình yantras,
nhiều thiền được cần tới. Sau nhiều năm đào tạo bạn đi tới điểm người
đàn bà không còn là đàn bà với bạn, cô ấy gần như trở thành người mẹ -
'tính người mẹ' đã nảy sinh. Bạn đã phóng chiếu tính người mẹ đó lên cô
ấy. Bạn thấy vú cô ấy nhưng chúng không còn khêu gợi bất kì tính dục nào
trong bạn, chỉ là ý niệm về người mẹ. Bạn thấy thân thể cô ấy và bạn
bắt đầu cảm thấy rằng bạn là một phần của thân thể cô ấy cũng như bạn là
một phần của mẹ bạn. Điều đó tái tạo lại người mẹ. Và nó là quá trình
lâu dài. Mật tông là rất thủ tục, nghi lễ và là thực nghiệm lớn trong
thôi miên, tự thôi miên.
Và nó là thực nghiệm lớn trong việc gạt bỏ ý niệm
về dục. Nó không phải là dục chút nào, như nó thường vẫn bị hiểu lầm. Nó
là thái độ khác toàn bộ không phải là dục chút nào. Nó là rất có tính
cầu nguyện. Và khi bạn làm tình với người đàn bà sau khi bạn đã trở nên
tinh thông trong Mật tông và Thầy đã cho phép bạn.... Điều đó phải phụ
thuộc vào sự đồng ý của Thầy, nó không phụ thuộc vào bạn. Khi Thầy thấy
trong mắt bạn rằng mọi dục đã biến mất, rằng thân thể bạn đã trở nên gần
như vô tính dục, thầy thấy rằng bây giờ bạn đang đứng trước người đàn
bà như đứa trẻ nhỏ, không nhận biết về tính dục - bạn trần truồng, cô ấy
trần truồng nhưng bạn không quan tâm chút nào tới tính dục - khi Thầy
xác nhận điều đó, khi thầy cho bạn tín hiệu, thế thì bạn được phép. Điều
đó tuỳ Thầy. Thầy phải quan sát, quan sát cẩn thận. Điều đó mất nhiều
tháng, đôi khi nhiều năm, để chuẩn bị cho nó.
Đạo có mật tông riêng của nó. Điều thứ nhất: Đạo
chưa bao giờ phân chia thành cái thấp hơn và cái cao hơn, đó là cái đẹp
của nó. Khoảnh khắc bạn phân chia thực tại thành cái thấp hơn và cái cao
hơn bạn đang bị tinh thần phân liệt. Khoảnh khắc bạn nói cái gì đó là
thiêng liêng và cái gì đó là trần tục, bạn đã phân chia. Khoảnh khắc bạn
nói cái gì đó là vật chất và cái gì đó là tâm linh bạn đã phân chia,
bạn đã chia chẻ thực tại. Thực tại là một. Không có vật chất không có
tâm linh. Thực tại là một. Nó tự diễn đạt bản thân nó trong nhiều dạng: ở
mức này là vật chất, ở mức khác là tâm linh. Tâm linh không cao hơn và
vật chất không thấp hơn - chúng đứng ở cùng mức. Đó là thái độ của Đạo
nhân. Cuộc sống là một. Sự tồn tại là một. Nó là tính một vô cùng và
không có đánh giá.
Điều thứ nhất trong Đạo là vứt bỏ nhị nguyên. Dục
là không thấp hơn và samadhi là không cao hơn. Samadhi và dục cả hai đều
là cách diễn đạt của cùng năng lượng. Không có gì đáng tán dương và
không có gì đáng kết án về dục. Việc chấp nhận của Đạo là toàn bộ, tuyệt
đối. Không có gì sai về thân thể và không có gì đẹp về tâm linh - chúng
cả hai đều đẹp. Quỉ và Thượng đế là một trong Đạo, cõi trời và địa ngục
là một trong Đạo, tốt và xấu là một trong Đạo - đó là hiểu biết bất nhị
lớn lao nhất. Không có kết án và không có chuẩn bị. Chuẩn bị về cái gì?
Người ta đơn giản phải thảnh thơi và hiện hữu.
Nếu bạn có thể yêu người đàn bà một cách tự
phát.... Thực ra, Đạo sẽ nói rằng Mật trông có thái độ sai, bởi vì bạn
phải chuẩn bị. Chuẩn bị nghĩa là bạn đang chuẩn bị cho tương lai. Đạo
chỉ biết một thời - cái là bây giờ; và chỉ một chỗ - cái là ở đây. Bây
giờ là thời gian duy nhất và ở đây là nơi chốn duy nhất. Ở đây là cõi
trời và bây giờ là niết bàn. Cho nên đừng chuẩn bị.
Nếu trong khoảnh khắc nào đó tình yêu tuôn chảy,
tình yêu chiếm quyền sở hữu bạn, đi cùng nó đi. Đừng đẩy dòng sông. Đừng
cố cho nó hình dạng nào. Đừng cố ấn định nó vào bất kì nghi lễ nào. Cứ
đi cùng nó. Trong tin cậy sâu sắc, trong biết ơn sâu sắc, đi cùng nó đi.
Trong khi làm tình với người đàn bà đừng cố chứng minh cái gì - như họ
đang cố làm ở phương Tây. Đừng cố chứng minh cái gì - bởi vì khi bạn bắt
đầu cố chứng minh, tâm trí bạn đã bước vào. Trong khi bạn đang làm tình
với người đàn bà, quên hết về sự kiện là bạn là đàn ông và cô ấy là đàn
bà. Để các biên giới hội nhập và trộn lẫn. Đừng vẫn còn là đàn ông bằng
không bạn sẽ bỏ lỡ - bởi vì lần nữa nhị nguyên bước vào: bạn là đàn ông
và cô ấy là đàn bà. Không ai biết tại sao hai người thực sự làm tình.
Nhiều lần điều xảy ra là đàn ông trở thành đàn bà và đàn bà trở thành
đàn ông. Ai bận tâm ai là ai?
Và nếu bạn nghĩ về điều đó thế thì tâm trí có đó
và tâm trí là rào chắn; nó không cho phép hợp nhất xảy ra toàn bộ. Cho
nên Đạo đơn giản nói: đi một cách tự phát, không nghi lễ, không ý niệm
chứng minh. Và nhớ lấy, đừng bao giờ dùng tính dục về bất kì cái gì. Mật
tông dùng nó như một bước hướng tới samadhi. Đạo nói: đừng bao giờ dùng
cái gì như phương tiện. Mọi thứ đều là mục đích lên bản thân nó. Khoảnh
khắc bạn bắt đầu nghĩ về đâu đó để đi, cái gì đó để đạt tới, kết quả
nào đó để đạt tới từ nó, bạn không toàn bộ, tâm trí bạn bị phân chia,
bạn đã trong tương lai. Không có phương tiện và không có mục đích. Mọi
thứ đơn giản là mục đích đẹp về bản chất lên bản thân nó.
Trong Đạo điều này là rất cơ bản. Yêu, ăn, đi dạo
buổi sáng, bơi trong sông, ngồi dưới mặt trời, ngắm sao - nhưng để mọi
thứ đơn giản, đừng vì bất kì cái gì khác. Hát bài ca, nhưng đừng vì kết
quả gì. Nhìn cây này, nhưng đừng vì kết quả gì. Đi dạo buổi sáng, nhưng
đừng vì sức khoẻ! Đừng là người dùng thiên nhiên liệu pháp! Chỉ đi dạo
thôi, nó là đẹp. Mạnh khoẻ là sản phẩm phụ; bạn không cần lo nghĩ về
điều đó, nó xảy ra. Nằm ra trong ánh mặt trời, tận hưởng nó, nhưng không
vì cái gì khác. Nằm đó chỉ vì nằm thôi. Đó là điều Đạo là gì.
Và trong thái độ thảnh thơi đó cuộc sống bắt đầu
đổ vào bạn từ mọi nơi. Mọi cánh cửa, mọi cửa sổ đều mở. Sự tồn tại chảy
vào trong bạn, bạn chảy trong sự tồn tại.
Đạo là rất đơn giản; do đó, bởi vì chúng ta rất
phức tạp, nó rất khó. Những điều đơn giản không hấp dẫn chúng ta. Mật
tông hấp dẫn với nhiều người nhưng Đạo không có hấp dẫn chừng nấy. Đạo
rất hiếm khi hấp dẫn. Nếu Đạo hấp dẫn bạn, coi bản thân bạn là kho báu
đi. Chính khả năng của việc bạn trở nên quan tâm tới Đạo là phúc lành
lớn lao.
Khi bạn dịch mọi thứ thành thuật ngữ của Đạo nó trở thành tính tự phát.
Trích từ "Đạo: Đường vô lộ - Tập 2"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét