Thông điệp yêu thương từ MẶT TRỜI TÂM THỨC

CÁC BẬC THẦY CHỨNG NGỘ CỦA THẾ KỶ 20 -21

XỨ SỞ GIÂY PHÚT HIỆN TẠI

XỨ SỞ GIÂY PHÚT HIỆN TẠI

Quảng cáo online

Chữ chạy

Chào mừng bạn đến với blog MẶT TRỜI TÂM THỨC Email : mattroitamthuc@yahoo.com - Phone 0903070348

Quảng cáo thay đổi

Truyện cười

CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐANG ĐẾN VỚI PHÚT GIÂY HIỆN TẠI

Giây phút hiện tại

Sống trong giây phút hiện tại là một phép lạ. Phép lạ không phải là để đi trên mặt nước.
Phép lạ là đi trên trên hành tinh xanh xinh đẹp này trong trong giây phút hiện tại, biết trân quý sự bình an và vẻ đẹp có sẵn ngay bây giờ.

Thứ Bảy, 17 tháng 12, 2011

Định nghĩa về mạnh khỏe

Mạnh khỏe được ngụ ý là gì? Điều này chúng ta phải cố gắng hiểu. Thông thường, nếu chúng ta hỏi bác sỹ trị liệu định nghĩa của mạnh khỏe là gì, người đó sẽ chỉ nói răng mạnh khỏe là không ốm bệnh. Nhưng định nghĩa này là tiêu cực. Điều không may là chúng ta phải định nghĩa mạnh khỏe dưới dạng ốm yếu. Mạnh khỏe là điều tích cực, trạng thái tích cực; ốm yếu là tiêu cực. Mạnh khỏe là bản tính của chúng ta; ốm yếu là sự xâm nhập chống lại tự nhiên. Cho nên điều rất lạ là chúng ta phải định nghĩa mạnh khỏe dưới dạng ốm yếu.


Điều chúng ta phải định nghĩa người chủ dưới dạng khách – điều này rất lạ thường. Mạnh khỏe cùng tồn tại với chúng ta; ốm yếu thỉnh thoảng mới tới. Mạnh khỏe đi cùng chúng ta từ lúc sinh; ốm yếu là hiện tượng  bề mặt. Nhưng nếu chúng ta hỏi bác sỹ điều trị ý nghĩa của mạnh khỏe là gì, ông ấy chỉ có thể nói rằng mạnh khỏe hiện diện khi ốm yếu vắng mặt. Paracelus thường nói rằng cách diễn giải này là sai – rằng khái niệm về mạnh khỏe cần phải được định nghĩa một cách tích cực. Nhưng làm sao chúng ta có thể đi tới một định nghĩa tích cực, một cách diễn giải về khái niệm mạnh khỏe mang tính sáng tạo được?

Paracelus hay nói: “Chừng nào chúng tôi chưa biết trạng thái của sự hài hòa bên trong của bạn, chúng tôi nhiều nhất cũng chỉ có thể giải thoát bạn khỏi ốm yếu – bởi vì sự hài hòa bên trong của bạn là cội nguồn của sự mạnh khỏe của bạn. Nhưng khi chúng tôi giải thoát bạn khỏi bệnh này, lập tức bạn sẽ mắc bệnh khác, bởi vì chẳng cái gì đã được làm đối với sự hài hòa bên trong của bạn. Sự kiện của vấn đề là ở chỗ chính sự hài hòa bên trong của bạn cần phải được hỗ trợ.”


Y học phương Tây coi con người như một đơn vị tách biệt – tách khỏi tự nhiên. Đó là một trong những lỗi lầm lớn nhất đã phạm phải. Con người là một phần của tự nhiên; sự mạnh khỏe của người đó không là gì khác hơn việc  thoải mái với tự nhiên.

Y học phương Tây lấy quan điểm máy móc về con người, cho nên bất kỳ ở đâu mà máy móc có thể thành công, nó thành công. Nhưng con người không phải là máy; con người là một thể thống nhất hữu cơ, và con người cần không chỉ việc chữa trị phần bị ốm. Phần ốm chỉ là triệu chứng rằng toàn bộ tổ chức đang trải qua khó khăn. Phần ốm chỉ biểu lộ ra nó bởi vì nó là chỗ yếu nhất.

Bạn chữa trị phần ốm, bạn thành công… nhưng thế rồi ở đâu đó khác bệnh lại xuất hiện. Bạn đã ngăn cản bệnh không cho nó tự biểu lộ qua phần ốm; bạn đã làm cho phần đó mạnh hơn. Nhưng bạn lại không hiểu rằng con người là một toàn thể; hoặc con người ốm hoặc con người mạnh khỏe, không có trạng thái ở giữa hai điều này. Người đó nên được coi như một tổ chức toàn thể. Tôi sẽ nêu cho bạn vài thí dụ có thể làm rõ ràng điều này cho bạn.


Châm cứu đã được phát triển ở Trung Quốc gần 7000 năm trước đây nhờ một tai nạn. Một thợ săn định giết một con hươu, nhưng khi mũi tên của người đó đang hướng tới con hươu thì người này không biết điều gì xảy ra ở giữa và mũi tên lại cắm vào chân mình. Người này đã từng bị chứng đau nửa đầu trong cả đời; khoảnh khắc mũi tên cắm vào chân người đó thì chứng đau nửa đầu biến mất. Điều này rất kỳ lạ. Không ai đã nghĩ về điều này theo cách đó.

Từ tai nạn đó toàn bộ ngành châm cứu đã phát triển, và phát triển thành một khoa học đầy đủ. Cho nên nếu bạn đi tới nhà châm cứu và bạn nói: “Có chuyện gì đó với mắt tôi, hay chuyện gì đó với đầu tôi, hay chuyện gì đó với đầu tôi, hay chuyện gì đó với gan tôi,” ông ta có thể chẳng bận tâm gì tới gan bạn, đầu bạn hay mắt bạn cả. Ông ta sẽ nghĩ về toàn bộ cơ thể; ông ta sẽ cố gắng chữa lành bạn – không chỉ phần bị bị ốm đó.

Châm cứu đã phát triển cách tiếp cận tới 700 huyệt, những huyệt được phát hiện trong thân thể con người. Thân thể con người là hiện tượng sinh-điện sống. Nó có điện nào đó – do đó chúng ta gọi nó là sinh–điện. Sinh điện này có thể được đạt tới qua 700 huyệt trong thân thể, và mỗi huyệt lại liên quan tới phần nào đó của thân thể có thể ở xa hẳn nó. Đó là điều đã xảy ra trong tai nạn kia: mũi tên đã cắm vào một huyệt sinh-điện có liên hệ tới đầu, và bệnh đau nửa đầu biến mất.

Châm cứu mang tính toàn thể hơn. Sự khác biệt này phải được hiểu. Khi bạn coi con người như chiếc máy bạn lấy cái nhìn bộ phận về người đó. Nếu tay người đó yếu bệnh, bạn chỉ chữa tay thôi; bạn không bận tâm về toàn bộ thân thể người đó mà tay chỉ là một phần. Cái nhìn máy móc là mang tính bộ phận. Nó thành công, nhưng thành công của nó không phải là thành công thực bởi vì cùng bệnh ấy đã bị kìm nén trong tay bởi thuôc, giải phẫu hay những thứ khác, lại bắt đầu bầy tỏ bản thân nó ở đâu đó khác dưới dạng còn tồi tệ hơn. Cho nên thuốc đã phát triển cực kỳ nhiều; giải phẫu đã trở thành khoa học lớn – nhưng con người vẫn đang chịu đựng nhiều bệnh tật hơn, nhiều ốm yếu hơn bao giờ hết.

Thế tiến thoái lưỡng nan này có thể hiểu được. Con người nên được xem như một toàn thể, nên được đối xử như một thể thống nhất hữu cơ. Nhưng vấn đề với y học hiện đại, y học phương Tây, là ở chỗ nó không nghĩ bạn có linh hồn, ở chỗ bạn có cái gì đó nhiều hơn cấu trúc thân thể-tâm trí. Bạn cũng là cái máy: mắt bạn có thể được thay thế, tay bạn có thể được thay thế, chân bạn có thể được thay thế - và sớm hay muộn não của bạn sẽ được thay thế.

Nhưng bạn có nghĩ nếu chúng ta có thể lấy bộ não của Albert Einstein trong khi ông ấy sắp chết, lấy nó ra trước khi cái chết là chắc chắn và cấy nó, chẳng hạn vào sợ Giáo hoàng Polack, bạn có nghĩ ông ta sẽ trở thành một Albert Einstein không? Bộ não chỉ là một bộ phận. Ông ta sẽ trở thành một hiện tượng kỳ lạ, một vật lai giữa Polack và Albert Einstein. Ít nhất ngay bây giờ ông ta là một Polack hoàn chỉnh; thế rồi ông ta sẽ vào trong tình trạng lấp lửng, chẳng biết mình là ai – giáo hoàng hay nhà vật lý.

Ở Ấn Độ, y học đã phát triển từ gần 5000 năm trước. Và bạn sẽ ngạc nhiên biết rằng bất kỳ giải phẫu nào chúng ta có ngày nay đều được Sushrut mô tả đích xác, một trong những nhà giải phẫu vĩ đại nhất ở phương Đông, trong kinh sách cổ từ 5000 – 7000 năm trước. Nhưng nó đã bị bỏ đi – và đó là điểm tôi muốn lưu ý cho bạn. Tại sao một khoa học đã phát triển lại bị vứt bỏ đi? – bởi vì người ta đã thấy rằng giải phẫu coi con người như máy móc; cho nên thay vì phá hủy con người họ đã vứt bỏ giải phẫu.

Tất cả các công cụ tinh vi nhất mà giải phẫu dùng đều được Sushrut mô tả trong kinh sách của mình. Tất cả mọi việc mổ, ngay cả mổ não, cũng đều được mô tả thật chi tiết cứ như đấy là sách giáo khoa hiện đại về giải giải phẫu. Nhưng nó ít nhất đã 5000 năm tuổi. Họ đã phát triển nó tới điểm như chúng ta hiện giờ, và họ phải đối diện với cùng vấn đề mà chúng ta đang đối diện. Họ đã phải thấy rằng cái gì đó về cơ bản là sai.

Chúng ta cứ làm việc nhiều thế… và ốm yếu cùng bệnh tật cứ tăng lên. Thậm chí nếu chúng ta làm cho một người không ốm yếu, điều đó cũng không có nghĩa là người đó mạnh khỏe. Việc thiếu vắng ốm yếu không phải là mạnh khỏe; đó là định nghĩa rất tiêu cực. Mạnh khỏe nên có cái gì tích cực hơn, bởi vì mạnh khỏe là điều tích cực còn ốm yếu là điều tiêu cực. Bây giờ cái tiêu cực lại đang định nghĩa cái tích cực.

Mạnh khỏe là cảm giác về tình trạng sảng khoái, toàn thể thân thể bạn vận hành tại cực đỉnh của nó không có sự rối loạn nào. Bạn cảm thấy sảng khoái thế nào đó, hòa làm một với sự tồn tại. Điều đó không xảy ra qua giải phẫu.

Ấn Độ đã bỏ toàn bộ khoa học này và đã phát triển một cách tiếp cận hoàn toàn khác, ayurveda, có nghĩa là khoa học về cuộc sống. Điều đó có ý nghĩa. Tại phương Tây chúng ta gọi nó là y học, và y học đơn giản chỉ ra ốm yếu. Mạnh khỏe chẳng liên quan gì tới y học cả. Y học có nghĩa là toàn bộ khoa học được dành cho việc chữa lành bạn khỏi ốm bệnh.

Ayurveda có cách tiếp cận khác. Nó là khoa học về cuộc sống; nó giúp đỡ bạn, không chữa ốm bệnh mà ngăn ngừa ốm bệnh không cho xảy ra – giữ bạn mạnh khỏe đến mức ốm bệnh trở thành không thể có được. Cách thức của phương Đông và phương Tây là khác nhau tại điểm này, việc con người là thực thể máy móc hay thực thể tâm linh với tính toàn bộ…


Thứ hai, điều y học phương Tây đã làm là làm cho mọi người kém miễn nhiễm.

Y học thực sự đáng phải trao cho bạn việc miễn nhiễm chứ không phải lấy nó đi. Nó phải làm cho bạn mạnh mẽ hơn, có khả năng tranh đấu với bất kỳ việc nhiễm khuẩn nào thay vì làm cho bạn yếu đi đến mức bạn thành mong manh với mọi loại nhiễm khuẩn.

Một nhà tâm lý học rất nổi tiếng, Delgago, đã làm việc trên con vật. Ông ấy đã ngạc nhiên biết rằng nếu chuột được cho ăn một bữa mỗi ngày chúng sống lâu gấp đôi; thời gian giống của chuột được cho ăn hai bữa một ngày bị cắt ngắn đi một nửa. Bản thân ông ấy ngạc nhiên: ăn ít mà sống lâu hơn; ăn nhiều mà sống ít hơn. Bây giờ ông ấy đã đi tới lý thuyết rằng một bữa là hoàn toàn đủ; ngoài ra bạn đang chất nặng cho hệ tiêu hóa, và điều đó gây ra việc cắt ngắn thời gian sống của bạn. Nhưng với những người đang ăn năm bữa một ngày thì sao…? Y học sẽ không cho phép họ chết nhưng không cho phép họ sống nữa. Họ đơn giản sẽ sống dật dờ.

Con người phải xem xét lại mọi truyền thống, mọi nguồn gốc khác nhau; bất kỳ sự kiện nào đã trở thành sẵn có đấy đều phải được xem xét lại. Một cách tiếp cận y học hoàn toàn mới cần phải được tiến hóa sẽ lưu ý tới châm cứu, lưu ý tới y học Hy Lạp, lưu ý tới sự kiện rằng con người không phải là máy. Con người là sinh linh tâm linh đa chiều, và bạn nên đối xử tương ứng với con người.

Mạnh khỏe không nên được định nghĩa một cách tiêu cực: bạn không mang bất kỳ ốm bệnh nào bạn mới là mạnh khỏe. Mạnh khỏe phải tìm ra một định nghĩa tích cực nào đó. Tôi hiểu tại sao họ lại không có khả năng tìm ra định nghĩa tích cực – bởi vì ốm bệnh là đối thể, còn cảm giác sảng khoái là chủ thể.

Y học Tây phương không chấp nhận rằng có bất kỳ chủ thể nào trong bạn. Nó chỉ chấp nhận thân thể bạn; nó không chấp nhận bạn.

Con người phải được chấp nhận trong tính toàn bộ của mình.

Tất cả các phương pháp khác đã từng được dùng trên khắp thế giới nên được đem vào trong việc tổng hợp; chúng không chống lại lẫn nhau. Ngay bây giờ chúng đang vận hành dường như chúng chống đối lẫn nhau. Chúng nên được đem vào sự tổng hợp và điều đó sẽ cho bạn một cái nhìn tốt hơn về con người và tốt hơn cho loài người.


Bây giờ người ta biết rõ, đặc biệt bởi giải phẫu não, rằng mọi thứ đều có trung tâm của nó trong bộ não. Nếu bàn tay bạn trở nên bị liệt, thì thực là đần mà đi chữa bàn tay; bạn không thể chữa trị nó được. Thế thì gợi ý duy nhất, gợi ý máy móc, sẽ là chặt nó đi và đặt bàn tay máy vào, cái ít nhất cũng chuyển động được, bạn có thể làm được cái gì đó với nó. Bàn tay này là hoàn toàn vô dụng, nó đã chết. Nhưng nó đã không chết. Một trung tâm nào đó trong đầu bạn điều khiển bàn tay này, và trung tâm đó cần phải được chữa lành. Không nên động chạm tới bàn tay chút nào; trung tâm đó không làm việc, có vấn đề gì đó với trung tâm này.

Sớm hay muộn toàn bộ y học sẽ trở nên bị chi phối bởi các trung tâm não. Những trung tâm đó giữ quyền kiểm soát mọi thứ trong thân thể. Khi cái gì đó bị sai đi ở trung tâm này thì nó được biểu thị một cách tượng trưng bởi phần ngoài của thân thể. Bạn bắt đầu chữa trị phần ngoài; bạn không đi đủ sâu.

học phương Tây hiện đại là hời hợt. Bạn nên đi tới tận gốc: tại sao bàn tay này bỗng nhiên trở nên bị liệt? Trung tâm trong não đang gặp rắc rối nào đó, và trung tâm đó có thể được chữa trị dễ dàng. Đó là trung tâm sinh - điện.

Có lẽ khi bạn không cảm thấy sảng khoái thì đấy chỉ là pin của bạn sắp hết – bạn cần việc nạp lại nào đó. Nếu tay bạn trở nên bị liệt, có lẽ trung tâm đã mất điện của nó; nó có thể được nạp lại. Không cần thuốc bài cả, không cần giải phẫu nào cả. Bây giờ chúng ta đang ở vị trí nhìn vào con người từ các góc độ khác: cách thức xã hội khác, trong các nền văn hóa khác, ở các thời đại khác, đã chữa trị cho con người. Và đôi khi nếu điều kỳ lạ dường như là có tác động, chúng nên được chấp thuận thay vì bác bỏ. 


Chẳng hạn 70% bệnh tật chỉ là trong tâm trí bạn: bạn không bị bệnh, bạn chỉ nghĩ là mình bị bệnh thôi. Bây giờ, đưa cho bạn thuốc đối trị liệu pháp để chữa các bệnh đó là nguy hiểm, bởi vì tất cả các thuốc đối trị bằng cách này hay cách khác đều có quan hệ với nhiều chất độc. Nếu bạn có bệnh, thuốc là tốt; nhưng nếu bạn không có bệnh mà chỉ có ý tưởng, thế thì vi lượng liệu pháp là tốt nhất bởi vì nó chẳng gây hại cho ai cả. Nó chẳng có gì trong nó, nhưng nó lại là sự giúp đỡ lớn lao cho nhân loại. Hàng nghìn người đang được chữa trị bằng vi lượng liệu pháp.


Vấn đề không phải là vi lượng liệu pháp có là thuốc thực hay không. Vấn đề là: nếu mọi người có bệnh không thật, bạn cần một hệ thống thuốc không thật cho họ. Vi lượng liệu pháp chẳng có gì trong nó, có những người không bị bệnh gì nhưng vẫn cứ bị hành hạ bởi ý tưởng rằng họ có bệnh. Vi lượng liệu pháp sẽ giúp cho họ ngay lập tức. Nó chữa cho mọi người nhưng chưa bao giờ làm hại ai cả. Nó là thuốc hư huyễn – nhưng phải làm gì với nhân loại hư huyễn đây?


Các bác sỹ điều trị Ấn Độ và các y tá thực hành không có các dụng cụ, máy móc phức tạp, tia X hay các thứ khác; họ không có thậm chí cả ống nghe. Họ chỉ kiểm tra nhịp tin bạn – và điều này đã vận hành hoàn hảo trong nhiều năm. Họ kiểm tra nó bởi vì nhịp tim chính là trung tâm cuộc sống của bạn; nếu cái gì đó không hoàn hảo thì nó cho chỉ dẫn về điều cần phải làm. Thay vì chữa bệnh họ lại sẽ cố gắng làm cho nhịp tim bạn hài hòa hơn. Thuốc của họ sẽ giúp cho nhịp tim của bạn hài hòa hơn, và ngay lập tức bệnh tật biến mất. Bạn nghĩ bệnh đã được chữa trị - nhưng bệnh này chỉ là triệu chứng.

Đó là lý do tại sao trong ayurveda họ đã có thể vứt bỏ giải phẫu đi hoàn toàn: điều đó đã quy giản con người về cái máy. Khi mọi sự có thể được thực hiện rất dễ dàng với nước khoáng, thảo mộc, những thứ tự nhiên, không đầu độc hệ thống của con người, thế thì tại sao cứ trao chất độc một cách không cần thiết cho con người, cái sẽ có hiệu quả phụ của chúng?

Có lẽ đó là một trong những lý do tại sao thuốc đã phát triển và tiến hóa, và đi kèm nó bệnh tật cứ tăng lên mãi. Bạn chữa trị bệnh, nhưng bạn chữa nó bằng chất độc; bệnh sẽ khỏi nhưng chất độc sẽ còn lại trong hệ thống. Và chất độc đó sẽ tạo ra hiệu quả riêng của nó. Cho nên tất cả thuốc thảo mộc, tất cả nức khoáng và những thứ như thuốc vi lượng nên được tổ hợp lại.

Đáng ra chỉ nên có một khoa học với các nhánh khác nhau, và người làm nghề y phải quyết định nên gửi người này tới nhánh nào. Chẳng ích gì bảo ai đó: “Anh không có bệnh”; điều đó vô dụng hoàn toàn. Người đó đơn giản sẽ đổi bác sỹ, đo là hiệu quả duy nhất. Người đó sẽ thích vị bác sỹ nói: “Anh có bệnh này…”

Vài người đã đánh mất ý chí sống; thế thì chẳng thuốc nào có thể giúp được bởi vì ý chí cơ bản để sống không còn nữa. Họ đã chết; họ chỉ đợi thời điểm tang lễ. Những người này không cần thuốc, họ cần một kiểu trị liệu khác đem cho họ ý chí để sống lần nữa. Đó là điều cơ bản của họ - chỉ thế thì mọi thuốc thang mới có ích.


Tất cả những điều này cần phải được tổ hợp với nhau thành một sự tổng hợp, một toàn thể, và con có thể hoàn toàn thoát khỏi bệnh tật. Con người sẽ có thể sống ít nhất 300 năm; đó là ước lượng khoa học. Thân thể người đó có khả năng cứ làm mới lại bản thân mình trong 300 năm. Cho nên bất kỳ cái gì chúng ta đang làm về cơ bản đều sai bởi vì con người chết vào tuổi 70.

Và có những bằng chứng… Trong một phần của Kashmir bây giờ là một phần của Pakistan – Pakistan đã chiếm nó – mọi người sống rất dễ dàng tới 150 tuổi. Tại Nga có nhiều người 150 tuổi, và có những người thậm chí đã đạt tới 180 tuổi. Bây giờ, thức ăn của những người này, thói quan của họ nên được nghiên cứu, và những thức ăn và thói quen đó nên được mọi người biết tới. Một người 180 tuổi ở nước Nga Xô viết, trong phần đặc biệt của Caucasus, vẫn còn làm việc trên cánh đồng giống hệt như bất kỳ thanh niên nào; người đó thậm chí không già. Thức ăn của người đó, cách sống của người đó cần phải được xem xét rất sâu sắc. Và có nhiều người trong vùng đó – chỉ trong vùng đó, Caucasia. Miền đó đã tạo ra những người thực sự mạnh mẽ. Bản thân Joseph Stalin là từ vùng đó; George Gurdjieff đã từ vùng đó – những người cực kỳ mạnh mẽ.

Y học cần một chiều hướng mới. Điều đó bây giờ là có thể bởi vì mọi thứ đã xảy ra trên khắp thế giới đều được biết tới; chúng ta chỉ cần không bị định kiến ngay từ ban đầu.

Chỉ có một loại mạnh khỏe – bạn không cần bất kỳ tính từ nào cho nó. Nếu ai đó hỏi: “Anh có mạnh khỏe không?” 

Bạn nói: “Tôi hoàn toàn mạnh khỏe.” Người đó không hỏi bạn: “Loại mạnh khỏe nào?” Nếu người đó hỏi bạn: “Loại mạnh khỏe nào?” bạn sẽ ngạc nhiên. Bạn sẽ nói: “Đơn giản mạnh khỏe! Mạnh khỏe chỉ là mạnh khỏe thôi, cảm giác sảng khoái, rằng chẳng có gì sai, mọi sự đều chạy êm, rằng tôi sung sướng, rằng tôi không thể nào nghĩ được mọi sự lại có thể tốt hơn thế này.”


Có nhiều loại mạnh khỏe không? Không, chỉ có một loại: mạnh khỏe. Nhưng bệnh tật có cả triệu.


Cũng điều ấy là trong hợp với chân lý: chân lý là một. Nhưng dối trá hàng triệu bởi vì dối trá tùy thuộc vào bạn; bạn có thể cứ bịa đặt bao nhiêu tùy ý. Bệnh tật tùy thuộc vào bạn. Bạn có thể cứ sống sai, ăn đồ sai, làm việc sai, và bạn có thể cứ tạo ra những bệnh tật mới.

Mạnh khỏe là một – bây giờ cũng mới, nhưng nó bây giờ cũng là một. Bạn có thể gọi nó là cái cổ đại nhất ấy vậy mà nó vẫn gần nhất, mới nhất.

5000 năm trước đây ai đó đã mạnh khỏe, và bây giờ bạn mạnh khỏe; bạn có cho rằng sẽ có khác biệt gì đó không? Người đó không mang màu da bạn, người đó không biết ngôn ngữ của bạn, và 5000 năm đã trôi qua. Nhưng nếu ai đó đã mạnh khỏe, dù người đó là bất kỳ ai, dù ngôn ngữ của người đó là gì, dù mầu da người đó là già, đàn ông hay đàn bà, trẻ hay già – nếu người đó mạnh khỏe thế thì ít nhất bạn cũng biết một điều rằng người đó đã: mạnh khỏe. Cảm giác mạnh khỏe đó bạn có thể kinh nghiệm được. Bạn không cần biết gì về người đó – đẹp, xấu, cao, thấp không thành vấn đề; một điều là tương tự, rằng người đó đã mạnh khỏe và bạn đang mạnh khỏe. Một kinh nghiệm đích xác là như nhau.


Nhưng bệnh tật… mọi ngày các bệnh mới lại cứ được sinh ra. Có đến hàng triệu bệnh, và sẽ có nhiều bệnh nữa khi con người trở nên sáng tạo hơn.


Bạn chưa bao giờ đi tới bác sỹ bởi vì bạn cảm thấy mạnh khỏe, hay bạn có đi? Chẳng hạn: “Trong hai tuần tôi đã cảm thấy mạnh khỏe – cái gì đó phải sai rồi.”


Trong thực tế tại Trung Quốc cổ đại đã có điều đáng nhớ; có lẽ lúc nào đó trong tương lai điều đó có thể được dùng lại. Khổng Tử đã ghi dấu ấn vào Trung Quốc nhiều nhất. Một trong các ý tưởng của ông ấy là… và nó đã được thực hiện, trong nhiều thế kỷ nó vẫn còn vận hành. Ý tưởng đó là: lương y nên được trả tiền để giữ cho bệnh nhân mạnh khỏe, không phải để chữa trị cho người đó. Nếu bác sỹ được trả tiền cho việc chữa trị thế thì quyền lợi được đảm bảo của ông ta là bạn vẫn còn ốm đau. Bạn càng ốm nhiều càng tốt; càng nhiều người ốm càng tốt. Bạn tạo ra sự phân đôi trong tâm trí bác sỹ điều trị.

Trước hết bạn dạy bác sỹ rằng công việc của ông ta để giữ cho mọi người mạnh khỏe: “Chức năng của ông ta là kéo dài cuộc sống, sức sống, sự trẻ trung của họ.” Nhưng quyền lợi được đảm bảo của bác sỹ lại là ở chỗ nếu mọi người vẫn còn mạnh khỏe, trẻ trung, không ai ốm đau cả, thế thì ông ta sẽ chết đói. Nếu mọi người đều mạnh khỏe thế thì các bác sỹ sẽ ốm đau, hoàn toàn đau ôm, đau ốm đến chết. Họ sẽ làm gì?

Không, quyền lợi được đảm bảo của bác sỹ là chống lại cái triết lý mà ông ta đã từng được dạy. Mối quan tâm của ông ta là ở chỗ mọi người phải còn ốm, càng ốm nhiều càng tốt. Do đó bạn sẽ thấy một điều kỳ lạ: nếu người nghèo ốm, người đó sẽ khỏe lại sớm hơn người giàu. Kỳ lạ thật… tại sao người nghèo lại khỏe sớm? – bởi vì bác sỹ muốn gạt bỏ người đó, người đó làm phí thời gian không cần thiết.

Ý tưởng của Khổng Tử có tầm quan trọng lớn; ông ấy nói rằng mọi người nên trả cho lương y tiền lương tháng về việc giữ cho mình mạnh khỏe. Nếu người ta vẫn còn mạnh khỏe trong cả tháng thế thì người đó phải trả một số tiền nào đó cho bác sỹ. Nếu người đó bị ốm thế thì lương tương ứng sẽ bị cắt đi.


Rất lạ lúc ban đầu, bởi vì chúng ta đang làm chính cái đối lập trên khắp thế giới – nhưng rất logic, rất lành mạnh. Và theo nhiều cách thức Khổng Tử là người lành mạnh. Mọi người nên có bác sỹ điều trị về việc giữ cho mình mạnh khỏe, chứ không vì trả cho việc chữa chạy người đó. Nếu người đó ốm thế thì phí tổn do bác sỹ chịu; thuốc thang và mọi chi phí khác – và lương của bác sỹ cũng bị cắt nữa bởi vì ông ta đã không chăm sóc cho người đó.

Hàng thế kỷ điều này đã tiếp tục. Và điều đó có tác dụng tốt, cực kỳ tốt, cho cả hai. Cho bác sỹ, cho bệnh nhân, điều đó làm việc tốt cho cả hai. Còn bệnh nhân cũng hoàn toàn hạnh phúc bởi vì bây giờ quyền lợi được đảm bảo của bác sỹ không chống lại họ, điều đó thiên về họ.

Cho nên bác sỹ không quan tâm tới điều họ phải bị ốm theo bất kỳ cách nào và phải tùy thuộc vào thuốc. Ông ta sẽ kê đơn nhiều bài tập luyện hơn – đi bộ, bơi, thể thao – để cho họ sẽ vẫn còn mạnh khỏe. Và trong nhiều thế kỷ, trong khi ảnh hưởng của Khổng Tử kéo dài, Trung Quốc phải đã là nước mạnh khỏe nhất trên thế giới.


























Mạnh khỏe được ngụ ý là gì? Điều này chúng ta phải cố gắng hiểu. Thông thường, nếu chúng ta hỏi bác sỹ trị liệu định nghĩa của mạnh khỏe là gì, người đó sẽ chỉ nói răng mạnh khỏe là không ốm bệnh. Nhưng định nghĩa này là tiêu cực. Điều không may là chúng ta phải định nghĩa mạnh khỏe dưới dạng ốm yếu. Mạnh khỏe là điều tích cực, trạng thái tích cực; ốm yếu là tiêu cực. Mạnh khỏe là bản tính của chúng ta; ốm yếu là sự xâm nhập chống lại tự nhiên. Cho nên điều rất lạ là chúng ta phải định nghĩa mạnh khỏe dưới dạng ốm yếu.


Điều chúng ta phải định nghĩa người chủ dưới dạng khách – điều này rất lạ thường. Mạnh khỏe cùng tồn tại với chúng ta; ốm yếu thỉnh thoảng mới tới. Mạnh khỏe đi cùng chúng ta từ lúc sinh; ốm yếu là hiện tượng  bề mặt. Nhưng nếu chúng ta hỏi bác sỹ điều trị ý nghĩa của mạnh khỏe là gì, ông ấy chỉ có thể nói rằng mạnh khỏe hiện diện khi ốm yếu vắng mặt. Paracelus thường nói rằng cách diễn giải này là sai – rằng khái niệm về mạnh khỏe cần phải được định nghĩa một cách tích cực. Nhưng làm sao chúng ta có thể đi tới một định nghĩa tích cực, một cách diễn giải về khái niệm mạnh khỏe mang tính sáng tạo được?

Paracelus hay nói: “Chừng nào chúng tôi chưa biết trạng thái của sự hài hòa bên trong của bạn, chúng tôi nhiều nhất cũng chỉ có thể giải thoát bạn khỏi ốm yếu – bởi vì sự hài hòa bên trong của bạn là cội nguồn của sự mạnh khỏe của bạn. Nhưng khi chúng tôi giải thoát bạn khỏi bệnh này, lập tức bạn sẽ mắc bệnh khác, bởi vì chẳng cái gì đã được làm đối với sự hài hòa bên trong của bạn. Sự kiện của vấn đề là ở chỗ chính sự hài hòa bên trong của bạn cần phải được hỗ trợ.”


Y học phương Tây coi con người như một đơn vị tách biệt – tách khỏi tự nhiên. Đó là một trong những lỗi lầm lớn nhất đã phạm phải. Con người là một phần của tự nhiên; sự mạnh khỏe của người đó không là gì khác hơn việc  thoải mái với tự nhiên.

Y học phương Tây lấy quan điểm máy móc về con người, cho nên bất kỳ ở đâu mà máy móc có thể thành công, nó thành công. Nhưng con người không phải là máy; con người là một thể thống nhất hữu cơ, và con người cần không chỉ việc chữa trị phần bị ốm. Phần ốm chỉ là triệu chứng rằng toàn bộ tổ chức đang trải qua khó khăn. Phần ốm chỉ biểu lộ ra nó bởi vì nó là chỗ yếu nhất.

Bạn chữa trị phần ốm, bạn thành công… nhưng thế rồi ở đâu đó khác bệnh lại xuất hiện. Bạn đã ngăn cản bệnh không cho nó tự biểu lộ qua phần ốm; bạn đã làm cho phần đó mạnh hơn. Nhưng bạn lại không hiểu rằng con người là một toàn thể; hoặc con người ốm hoặc con người mạnh khỏe, không có trạng thái ở giữa hai điều này. Người đó nên được coi như một tổ chức toàn thể. Tôi sẽ nêu cho bạn vài thí dụ có thể làm rõ ràng điều này cho bạn.


Châm cứu đã được phát triển ở Trung Quốc gần 7000 năm trước đây nhờ một tai nạn. Một thợ săn định giết một con hươu, nhưng khi mũi tên của người đó đang hướng tới con hươu thì người này không biết điều gì xảy ra ở giữa và mũi tên lại cắm vào chân mình. Người này đã từng bị chứng đau nửa đầu trong cả đời; khoảnh khắc mũi tên cắm vào chân người đó thì chứng đau nửa đầu biến mất. Điều này rất kỳ lạ. Không ai đã nghĩ về điều này theo cách đó.

Từ tai nạn đó toàn bộ ngành châm cứu đã phát triển, và phát triển thành một khoa học đầy đủ. Cho nên nếu bạn đi tới nhà châm cứu và bạn nói: “Có chuyện gì đó với mắt tôi, hay chuyện gì đó với đầu tôi, hay chuyện gì đó với đầu tôi, hay chuyện gì đó với gan tôi,” ông ta có thể chẳng bận tâm gì tới gan bạn, đầu bạn hay mắt bạn cả. Ông ta sẽ nghĩ về toàn bộ cơ thể; ông ta sẽ cố gắng chữa lành bạn – không chỉ phần bị bị ốm đó.

Châm cứu đã phát triển cách tiếp cận tới 700 huyệt, những huyệt được phát hiện trong thân thể con người. Thân thể con người là hiện tượng sinh-điện sống. Nó có điện nào đó – do đó chúng ta gọi nó là sinh–điện. Sinh điện này có thể được đạt tới qua 700 huyệt trong thân thể, và mỗi huyệt lại liên quan tới phần nào đó của thân thể có thể ở xa hẳn nó. Đó là điều đã xảy ra trong tai nạn kia: mũi tên đã cắm vào một huyệt sinh-điện có liên hệ tới đầu, và bệnh đau nửa đầu biến mất.

Châm cứu mang tính toàn thể hơn. Sự khác biệt này phải được hiểu. Khi bạn coi con người như chiếc máy bạn lấy cái nhìn bộ phận về người đó. Nếu tay người đó yếu bệnh, bạn chỉ chữa tay thôi; bạn không bận tâm về toàn bộ thân thể người đó mà tay chỉ là một phần. Cái nhìn máy móc là mang tính bộ phận. Nó thành công, nhưng thành công của nó không phải là thành công thực bởi vì cùng bệnh ấy đã bị kìm nén trong tay bởi thuôc, giải phẫu hay những thứ khác, lại bắt đầu bầy tỏ bản thân nó ở đâu đó khác dưới dạng còn tồi tệ hơn. Cho nên thuốc đã phát triển cực kỳ nhiều; giải phẫu đã trở thành khoa học lớn – nhưng con người vẫn đang chịu đựng nhiều bệnh tật hơn, nhiều ốm yếu hơn bao giờ hết.

Thế tiến thoái lưỡng nan này có thể hiểu được. Con người nên được xem như một toàn thể, nên được đối xử như một thể thống nhất hữu cơ. Nhưng vấn đề với y học hiện đại, y học phương Tây, là ở chỗ nó không nghĩ bạn có linh hồn, ở chỗ bạn có cái gì đó nhiều hơn cấu trúc thân thể-tâm trí. Bạn cũng là cái máy: mắt bạn có thể được thay thế, tay bạn có thể được thay thế, chân bạn có thể được thay thế - và sớm hay muộn não của bạn sẽ được thay thế.

Nhưng bạn có nghĩ nếu chúng ta có thể lấy bộ não của Albert Einstein trong khi ông ấy sắp chết, lấy nó ra trước khi cái chết là chắc chắn và cấy nó, chẳng hạn vào sợ Giáo hoàng Polack, bạn có nghĩ ông ta sẽ trở thành một Albert Einstein không? Bộ não chỉ là một bộ phận. Ông ta sẽ trở thành một hiện tượng kỳ lạ, một vật lai giữa Polack và Albert Einstein. Ít nhất ngay bây giờ ông ta là một Polack hoàn chỉnh; thế rồi ông ta sẽ vào trong tình trạng lấp lửng, chẳng biết mình là ai – giáo hoàng hay nhà vật lý.

Ở Ấn Độ, y học đã phát triển từ gần 5000 năm trước. Và bạn sẽ ngạc nhiên biết rằng bất kỳ giải phẫu nào chúng ta có ngày nay đều được Sushrut mô tả đích xác, một trong những nhà giải phẫu vĩ đại nhất ở phương Đông, trong kinh sách cổ từ 5000 – 7000 năm trước. Nhưng nó đã bị bỏ đi – và đó là điểm tôi muốn lưu ý cho bạn. Tại sao một khoa học đã phát triển lại bị vứt bỏ đi? – bởi vì người ta đã thấy rằng giải phẫu coi con người như máy móc; cho nên thay vì phá hủy con người họ đã vứt bỏ giải phẫu.

Tất cả các công cụ tinh vi nhất mà giải phẫu dùng đều được Sushrut mô tả trong kinh sách của mình. Tất cả mọi việc mổ, ngay cả mổ não, cũng đều được mô tả thật chi tiết cứ như đấy là sách giáo khoa hiện đại về giải giải phẫu. Nhưng nó ít nhất đã 5000 năm tuổi. Họ đã phát triển nó tới điểm như chúng ta hiện giờ, và họ phải đối diện với cùng vấn đề mà chúng ta đang đối diện. Họ đã phải thấy rằng cái gì đó về cơ bản là sai.

Chúng ta cứ làm việc nhiều thế… và ốm yếu cùng bệnh tật cứ tăng lên. Thậm chí nếu chúng ta làm cho một người không ốm yếu, điều đó cũng không có nghĩa là người đó mạnh khỏe. Việc thiếu vắng ốm yếu không phải là mạnh khỏe; đó là định nghĩa rất tiêu cực. Mạnh khỏe nên có cái gì tích cực hơn, bởi vì mạnh khỏe là điều tích cực còn ốm yếu là điều tiêu cực. Bây giờ cái tiêu cực lại đang định nghĩa cái tích cực.

Mạnh khỏe là cảm giác về tình trạng sảng khoái, toàn thể thân thể bạn vận hành tại cực đỉnh của nó không có sự rối loạn nào. Bạn cảm thấy sảng khoái thế nào đó, hòa làm một với sự tồn tại. Điều đó không xảy ra qua giải phẫu.

Ấn Độ đã bỏ toàn bộ khoa học này và đã phát triển một cách tiếp cận hoàn toàn khác, ayurveda, có nghĩa là khoa học về cuộc sống. Điều đó có ý nghĩa. Tại phương Tây chúng ta gọi nó là y học, và y học đơn giản chỉ ra ốm yếu. Mạnh khỏe chẳng liên quan gì tới y học cả. Y học có nghĩa là toàn bộ khoa học được dành cho việc chữa lành bạn khỏi ốm bệnh.

Ayurveda có cách tiếp cận khác. Nó là khoa học về cuộc sống; nó giúp đỡ bạn, không chữa ốm bệnh mà ngăn ngừa ốm bệnh không cho xảy ra – giữ bạn mạnh khỏe đến mức ốm bệnh trở thành không thể có được. Cách thức của phương Đông và phương Tây là khác nhau tại điểm này, việc con người là thực thể máy móc hay thực thể tâm linh với tính toàn bộ…


Thứ hai, điều y học phương Tây đã làm là làm cho mọi người kém miễn nhiễm.

Y học thực sự đáng phải trao cho bạn việc miễn nhiễm chứ không phải lấy nó đi. Nó phải làm cho bạn mạnh mẽ hơn, có khả năng tranh đấu với bất kỳ việc nhiễm khuẩn nào thay vì làm cho bạn yếu đi đến mức bạn thành mong manh với mọi loại nhiễm khuẩn.

Một nhà tâm lý học rất nổi tiếng, Delgago, đã làm việc trên con vật. Ông ấy đã ngạc nhiên biết rằng nếu chuột được cho ăn một bữa mỗi ngày chúng sống lâu gấp đôi; thời gian giống của chuột được cho ăn hai bữa một ngày bị cắt ngắn đi một nửa. Bản thân ông ấy ngạc nhiên: ăn ít mà sống lâu hơn; ăn nhiều mà sống ít hơn. Bây giờ ông ấy đã đi tới lý thuyết rằng một bữa là hoàn toàn đủ; ngoài ra bạn đang chất nặng cho hệ tiêu hóa, và điều đó gây ra việc cắt ngắn thời gian sống của bạn. Nhưng với những người đang ăn năm bữa một ngày thì sao…? Y học sẽ không cho phép họ chết nhưng không cho phép họ sống nữa. Họ đơn giản sẽ sống dật dờ.

Con người phải xem xét lại mọi truyền thống, mọi nguồn gốc khác nhau; bất kỳ sự kiện nào đã trở thành sẵn có đấy đều phải được xem xét lại. Một cách tiếp cận y học hoàn toàn mới cần phải được tiến hóa sẽ lưu ý tới châm cứu, lưu ý tới y học Hy Lạp, lưu ý tới sự kiện rằng con người không phải là máy. Con người là sinh linh tâm linh đa chiều, và bạn nên đối xử tương ứng với con người.

Mạnh khỏe không nên được định nghĩa một cách tiêu cực: bạn không mang bất kỳ ốm bệnh nào bạn mới là mạnh khỏe. Mạnh khỏe phải tìm ra một định nghĩa tích cực nào đó. Tôi hiểu tại sao họ lại không có khả năng tìm ra định nghĩa tích cực – bởi vì ốm bệnh là đối thể, còn cảm giác sảng khoái là chủ thể.

Y học Tây phương không chấp nhận rằng có bất kỳ chủ thể nào trong bạn. Nó chỉ chấp nhận thân thể bạn; nó không chấp nhận bạn.

Con người phải được chấp nhận trong tính toàn bộ của mình.

Tất cả các phương pháp khác đã từng được dùng trên khắp thế giới nên được đem vào trong việc tổng hợp; chúng không chống lại lẫn nhau. Ngay bây giờ chúng đang vận hành dường như chúng chống đối lẫn nhau. Chúng nên được đem vào sự tổng hợp và điều đó sẽ cho bạn một cái nhìn tốt hơn về con người và tốt hơn cho loài người.


Bây giờ người ta biết rõ, đặc biệt bởi giải phẫu não, rằng mọi thứ đều có trung tâm của nó trong bộ não. Nếu bàn tay bạn trở nên bị liệt, thì thực là đần mà đi chữa bàn tay; bạn không thể chữa trị nó được. Thế thì gợi ý duy nhất, gợi ý máy móc, sẽ là chặt nó đi và đặt bàn tay máy vào, cái ít nhất cũng chuyển động được, bạn có thể làm được cái gì đó với nó. Bàn tay này là hoàn toàn vô dụng, nó đã chết. Nhưng nó đã không chết. Một trung tâm nào đó trong đầu bạn điều khiển bàn tay này, và trung tâm đó cần phải được chữa lành. Không nên động chạm tới bàn tay chút nào; trung tâm đó không làm việc, có vấn đề gì đó với trung tâm này.

Sớm hay muộn toàn bộ y học sẽ trở nên bị chi phối bởi các trung tâm não. Những trung tâm đó giữ quyền kiểm soát mọi thứ trong thân thể. Khi cái gì đó bị sai đi ở trung tâm này thì nó được biểu thị một cách tượng trưng bởi phần ngoài của thân thể. Bạn bắt đầu chữa trị phần ngoài; bạn không đi đủ sâu.

học phương Tây hiện đại là hời hợt. Bạn nên đi tới tận gốc: tại sao bàn tay này bỗng nhiên trở nên bị liệt? Trung tâm trong não đang gặp rắc rối nào đó, và trung tâm đó có thể được chữa trị dễ dàng. Đó là trung tâm sinh - điện.

Có lẽ khi bạn không cảm thấy sảng khoái thì đấy chỉ là pin của bạn sắp hết – bạn cần việc nạp lại nào đó. Nếu tay bạn trở nên bị liệt, có lẽ trung tâm đã mất điện của nó; nó có thể được nạp lại. Không cần thuốc bài cả, không cần giải phẫu nào cả. Bây giờ chúng ta đang ở vị trí nhìn vào con người từ các góc độ khác: cách thức xã hội khác, trong các nền văn hóa khác, ở các thời đại khác, đã chữa trị cho con người. Và đôi khi nếu điều kỳ lạ dường như là có tác động, chúng nên được chấp thuận thay vì bác bỏ. 


Chẳng hạn 70% bệnh tật chỉ là trong tâm trí bạn: bạn không bị bệnh, bạn chỉ nghĩ là mình bị bệnh thôi. Bây giờ, đưa cho bạn thuốc đối trị liệu pháp để chữa các bệnh đó là nguy hiểm, bởi vì tất cả các thuốc đối trị bằng cách này hay cách khác đều có quan hệ với nhiều chất độc. Nếu bạn có bệnh, thuốc là tốt; nhưng nếu bạn không có bệnh mà chỉ có ý tưởng, thế thì vi lượng liệu pháp là tốt nhất bởi vì nó chẳng gây hại cho ai cả. Nó chẳng có gì trong nó, nhưng nó lại là sự giúp đỡ lớn lao cho nhân loại. Hàng nghìn người đang được chữa trị bằng vi lượng liệu pháp.


Vấn đề không phải là vi lượng liệu pháp có là thuốc thực hay không. Vấn đề là: nếu mọi người có bệnh không thật, bạn cần một hệ thống thuốc không thật cho họ. Vi lượng liệu pháp chẳng có gì trong nó, có những người không bị bệnh gì nhưng vẫn cứ bị hành hạ bởi ý tưởng rằng họ có bệnh. Vi lượng liệu pháp sẽ giúp cho họ ngay lập tức. Nó chữa cho mọi người nhưng chưa bao giờ làm hại ai cả. Nó là thuốc hư huyễn – nhưng phải làm gì với nhân loại hư huyễn đây?


Các bác sỹ điều trị Ấn Độ và các y tá thực hành không có các dụng cụ, máy móc phức tạp, tia X hay các thứ khác; họ không có thậm chí cả ống nghe. Họ chỉ kiểm tra nhịp tin bạn – và điều này đã vận hành hoàn hảo trong nhiều năm. Họ kiểm tra nó bởi vì nhịp tim chính là trung tâm cuộc sống của bạn; nếu cái gì đó không hoàn hảo thì nó cho chỉ dẫn về điều cần phải làm. Thay vì chữa bệnh họ lại sẽ cố gắng làm cho nhịp tim bạn hài hòa hơn. Thuốc của họ sẽ giúp cho nhịp tim của bạn hài hòa hơn, và ngay lập tức bệnh tật biến mất. Bạn nghĩ bệnh đã được chữa trị - nhưng bệnh này chỉ là triệu chứng.

Đó là lý do tại sao trong ayurveda họ đã có thể vứt bỏ giải phẫu đi hoàn toàn: điều đó đã quy giản con người về cái máy. Khi mọi sự có thể được thực hiện rất dễ dàng với nước khoáng, thảo mộc, những thứ tự nhiên, không đầu độc hệ thống của con người, thế thì tại sao cứ trao chất độc một cách không cần thiết cho con người, cái sẽ có hiệu quả phụ của chúng?

Có lẽ đó là một trong những lý do tại sao thuốc đã phát triển và tiến hóa, và đi kèm nó bệnh tật cứ tăng lên mãi. Bạn chữa trị bệnh, nhưng bạn chữa nó bằng chất độc; bệnh sẽ khỏi nhưng chất độc sẽ còn lại trong hệ thống. Và chất độc đó sẽ tạo ra hiệu quả riêng của nó. Cho nên tất cả thuốc thảo mộc, tất cả nức khoáng và những thứ như thuốc vi lượng nên được tổ hợp lại.

Đáng ra chỉ nên có một khoa học với các nhánh khác nhau, và người làm nghề y phải quyết định nên gửi người này tới nhánh nào. Chẳng ích gì bảo ai đó: “Anh không có bệnh”; điều đó vô dụng hoàn toàn. Người đó đơn giản sẽ đổi bác sỹ, đo là hiệu quả duy nhất. Người đó sẽ thích vị bác sỹ nói: “Anh có bệnh này…”

Vài người đã đánh mất ý chí sống; thế thì chẳng thuốc nào có thể giúp được bởi vì ý chí cơ bản để sống không còn nữa. Họ đã chết; họ chỉ đợi thời điểm tang lễ. Những người này không cần thuốc, họ cần một kiểu trị liệu khác đem cho họ ý chí để sống lần nữa. Đó là điều cơ bản của họ - chỉ thế thì mọi thuốc thang mới có ích.


Tất cả những điều này cần phải được tổ hợp với nhau thành một sự tổng hợp, một toàn thể, và con có thể hoàn toàn thoát khỏi bệnh tật. Con người sẽ có thể sống ít nhất 300 năm; đó là ước lượng khoa học. Thân thể người đó có khả năng cứ làm mới lại bản thân mình trong 300 năm. Cho nên bất kỳ cái gì chúng ta đang làm về cơ bản đều sai bởi vì con người chết vào tuổi 70.

Và có những bằng chứng… Trong một phần của Kashmir bây giờ là một phần của Pakistan – Pakistan đã chiếm nó – mọi người sống rất dễ dàng tới 150 tuổi. Tại Nga có nhiều người 150 tuổi, và có những người thậm chí đã đạt tới 180 tuổi. Bây giờ, thức ăn của những người này, thói quan của họ nên được nghiên cứu, và những thức ăn và thói quen đó nên được mọi người biết tới. Một người 180 tuổi ở nước Nga Xô viết, trong phần đặc biệt của Caucasus, vẫn còn làm việc trên cánh đồng giống hệt như bất kỳ thanh niên nào; người đó thậm chí không già. Thức ăn của người đó, cách sống của người đó cần phải được xem xét rất sâu sắc. Và có nhiều người trong vùng đó – chỉ trong vùng đó, Caucasia. Miền đó đã tạo ra những người thực sự mạnh mẽ. Bản thân Joseph Stalin là từ vùng đó; George Gurdjieff đã từ vùng đó – những người cực kỳ mạnh mẽ.

Y học cần một chiều hướng mới. Điều đó bây giờ là có thể bởi vì mọi thứ đã xảy ra trên khắp thế giới đều được biết tới; chúng ta chỉ cần không bị định kiến ngay từ ban đầu.

Chỉ có một loại mạnh khỏe – bạn không cần bất kỳ tính từ nào cho nó. Nếu ai đó hỏi: “Anh có mạnh khỏe không?” 

Bạn nói: “Tôi hoàn toàn mạnh khỏe.” Người đó không hỏi bạn: “Loại mạnh khỏe nào?” Nếu người đó hỏi bạn: “Loại mạnh khỏe nào?” bạn sẽ ngạc nhiên. Bạn sẽ nói: “Đơn giản mạnh khỏe! Mạnh khỏe chỉ là mạnh khỏe thôi, cảm giác sảng khoái, rằng chẳng có gì sai, mọi sự đều chạy êm, rằng tôi sung sướng, rằng tôi không thể nào nghĩ được mọi sự lại có thể tốt hơn thế này.”


Có nhiều loại mạnh khỏe không? Không, chỉ có một loại: mạnh khỏe. Nhưng bệnh tật có cả triệu.


Cũng điều ấy là trong hợp với chân lý: chân lý là một. Nhưng dối trá hàng triệu bởi vì dối trá tùy thuộc vào bạn; bạn có thể cứ bịa đặt bao nhiêu tùy ý. Bệnh tật tùy thuộc vào bạn. Bạn có thể cứ sống sai, ăn đồ sai, làm việc sai, và bạn có thể cứ tạo ra những bệnh tật mới.

Mạnh khỏe là một – bây giờ cũng mới, nhưng nó bây giờ cũng là một. Bạn có thể gọi nó là cái cổ đại nhất ấy vậy mà nó vẫn gần nhất, mới nhất.

5000 năm trước đây ai đó đã mạnh khỏe, và bây giờ bạn mạnh khỏe; bạn có cho rằng sẽ có khác biệt gì đó không? Người đó không mang màu da bạn, người đó không biết ngôn ngữ của bạn, và 5000 năm đã trôi qua. Nhưng nếu ai đó đã mạnh khỏe, dù người đó là bất kỳ ai, dù ngôn ngữ của người đó là gì, dù mầu da người đó là già, đàn ông hay đàn bà, trẻ hay già – nếu người đó mạnh khỏe thế thì ít nhất bạn cũng biết một điều rằng người đó đã: mạnh khỏe. Cảm giác mạnh khỏe đó bạn có thể kinh nghiệm được. Bạn không cần biết gì về người đó – đẹp, xấu, cao, thấp không thành vấn đề; một điều là tương tự, rằng người đó đã mạnh khỏe và bạn đang mạnh khỏe. Một kinh nghiệm đích xác là như nhau.


Nhưng bệnh tật… mọi ngày các bệnh mới lại cứ được sinh ra. Có đến hàng triệu bệnh, và sẽ có nhiều bệnh nữa khi con người trở nên sáng tạo hơn.


Bạn chưa bao giờ đi tới bác sỹ bởi vì bạn cảm thấy mạnh khỏe, hay bạn có đi? Chẳng hạn: “Trong hai tuần tôi đã cảm thấy mạnh khỏe – cái gì đó phải sai rồi.”


Trong thực tế tại Trung Quốc cổ đại đã có điều đáng nhớ; có lẽ lúc nào đó trong tương lai điều đó có thể được dùng lại. Khổng Tử đã ghi dấu ấn vào Trung Quốc nhiều nhất. Một trong các ý tưởng của ông ấy là… và nó đã được thực hiện, trong nhiều thế kỷ nó vẫn còn vận hành. Ý tưởng đó là: lương y nên được trả tiền để giữ cho bệnh nhân mạnh khỏe, không phải để chữa trị cho người đó. Nếu bác sỹ được trả tiền cho việc chữa trị thế thì quyền lợi được đảm bảo của ông ta là bạn vẫn còn ốm đau. Bạn càng ốm nhiều càng tốt; càng nhiều người ốm càng tốt. Bạn tạo ra sự phân đôi trong tâm trí bác sỹ điều trị.

Trước hết bạn dạy bác sỹ rằng công việc của ông ta để giữ cho mọi người mạnh khỏe: “Chức năng của ông ta là kéo dài cuộc sống, sức sống, sự trẻ trung của họ.” Nhưng quyền lợi được đảm bảo của bác sỹ lại là ở chỗ nếu mọi người vẫn còn mạnh khỏe, trẻ trung, không ai ốm đau cả, thế thì ông ta sẽ chết đói. Nếu mọi người đều mạnh khỏe thế thì các bác sỹ sẽ ốm đau, hoàn toàn đau ôm, đau ốm đến chết. Họ sẽ làm gì?

Không, quyền lợi được đảm bảo của bác sỹ là chống lại cái triết lý mà ông ta đã từng được dạy. Mối quan tâm của ông ta là ở chỗ mọi người phải còn ốm, càng ốm nhiều càng tốt. Do đó bạn sẽ thấy một điều kỳ lạ: nếu người nghèo ốm, người đó sẽ khỏe lại sớm hơn người giàu. Kỳ lạ thật… tại sao người nghèo lại khỏe sớm? – bởi vì bác sỹ muốn gạt bỏ người đó, người đó làm phí thời gian không cần thiết.

Ý tưởng của Khổng Tử có tầm quan trọng lớn; ông ấy nói rằng mọi người nên trả cho lương y tiền lương tháng về việc giữ cho mình mạnh khỏe. Nếu người ta vẫn còn mạnh khỏe trong cả tháng thế thì người đó phải trả một số tiền nào đó cho bác sỹ. Nếu người đó bị ốm thế thì lương tương ứng sẽ bị cắt đi.


Rất lạ lúc ban đầu, bởi vì chúng ta đang làm chính cái đối lập trên khắp thế giới – nhưng rất logic, rất lành mạnh. Và theo nhiều cách thức Khổng Tử là người lành mạnh. Mọi người nên có bác sỹ điều trị về việc giữ cho mình mạnh khỏe, chứ không vì trả cho việc chữa chạy người đó. Nếu người đó ốm thế thì phí tổn do bác sỹ chịu; thuốc thang và mọi chi phí khác – và lương của bác sỹ cũng bị cắt nữa bởi vì ông ta đã không chăm sóc cho người đó.

Hàng thế kỷ điều này đã tiếp tục. Và điều đó có tác dụng tốt, cực kỳ tốt, cho cả hai. Cho bác sỹ, cho bệnh nhân, điều đó làm việc tốt cho cả hai. Còn bệnh nhân cũng hoàn toàn hạnh phúc bởi vì bây giờ quyền lợi được đảm bảo của bác sỹ không chống lại họ, điều đó thiên về họ.

Cho nên bác sỹ không quan tâm tới điều họ phải bị ốm theo bất kỳ cách nào và phải tùy thuộc vào thuốc. Ông ta sẽ kê đơn nhiều bài tập luyện hơn – đi bộ, bơi, thể thao – để cho họ sẽ vẫn còn mạnh khỏe. Và trong nhiều thế kỷ, trong khi ảnh hưởng của Khổng Tử kéo dài, Trung Quốc phải đã là nước mạnh khỏe nhất trên thế giới.


























Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

HÃY TÌM LẠI CHÍNH MÌNH BẰNG SỰ THỨC TÌNH MỤC ĐÍCH SỐNG

Nhân loại đã thực sự sẵn sàng cho một quá trình chuyển biến nhận thức , một quá trình nở hoa sâu sắc và triệt để của tâm thức đến độ , so với quá trình này thì việc cây cỏ nở hoa 114 triệu năm trước đây , dù cho đẹp đến mấy thì đấy cũng chỉ là sự phản ánh nhạt nhòa ? Liệu con người có thể từ bỏ tầng tầng lớp lớp những cách nghĩ bị bó buộc cũ và trở nên giống như những tinh thể pha lê trong suốt để ánh sang nhận thức xuyên qua dễ dàng ?

Liệu con người có thể thoát ra khỏi trường hấp dẫn của chủ nghĩa vật chất , thoát ra khỏi tình trạng tự đồng nhất mình với hình tướng ?

Khả năng chuyển hóa này cũng là thông điệp chính của những giáo lý sâu sắc để khai thị cho con người .Những người phát đi thông điệp này – như Đức Phật , chúa Jesus và nhiều người khác – là những bông hoa đầu tiên của nhân loại . Họ là những vị Thầy tiên phong , rất hiếm hoi và quý giá vô cùng . Tuy vậy , một sự chuyển hóa rộng khắp chưa thể xảy ra vào thời điểm đó được , nên thông điệp của họ bị bóp méo đi rất nhiều . Ngoại trừ ở một số ít người , tâm thức của con người thời ấy nói chung chưa được chuyển hóa nhiều

Bây giờ thì nhân loại đã sẵn sàng để chuyển hóa chưa ? tại sao lúc này mới thật là thời cơ ? Ban có thể làm gì để thúc đẩy quá trình chuyển hóa nội tại này ? Đặc điểm của nhận thức cũ đầy tính bản ngã là gì và đâu là dấu hiệu của một tâm thức mới đang trổi dậy ?

Những câu hỏi này và một số câu hỏi khác sẽ được đề cập trong cuốn sách này . Quan trọng hơn , quyển sách cũng chính là một công cụ có tính chuyển hóa , xuất phát từ một nhận thức mới đầy tính nổi dậy . Những ý tưởng và khái niệm ở đây tuy quan trọng , nhưng đó cũng là thứ yếu . Chính những tấm bảng chỉ đường giúp bảng chỉ đường giúp bạn đi đến trạng thái thức tỉnh . Trong lúc đọc quyển sách này , một sự chuyển hóa sẽ xảy ra trong bạn

Mục đích chính của quyển sách không phải là để cung cấp thêm thông tin hay những niềm tin mù quáng cho trí năng của bạn , hay cố thuyết phục bạn về một điều gì đó , mà nó mang đến cho bạn một sự chuyển hóa trong nhận thức , tức là thức tỉnh bạn ra khỏi những dòng suy nghĩ miên man ở trong đầu

Nếu được như vậy thì bạn sẽ không chỉ thấy cuốn sách này là “thú vị” . Vì “thú vị” có nghĩa là bạn còn đứng ở bên ngoài , tìm vui với những ý nghĩ , và khái niệm ở trong đầu bạn để tu duy rằng mình đồng ý hay không đồng ý với cuốn sách .

Vì cuốn sách này được viết cho bạn , do đó cuốn sách hoặc rất vô nghĩa đối với bạn , hoặc nó làm cho nhận thức của bạn có sự thay đổi lớn . Tuy nhiên cuốn sách này chỉ có thể thức tỉnh những người đã sẵn sang để tỉnh thức

Tuy nhiên khi có một người vừa tỉnh thức thì biến cố này sẽ tạo nên một quán tính trong tâm thức của tập thể , giúp cho sự tỉnh thức xảy ra dễ dàng hơn ở những người khác . Nếu trong lúc này bạn chưa rõ tỉnh thức nghĩa là gì , thì bạn cũng không cần bận tâm nhiều vể nghĩa của từ ấy , hãy cứ tiếp tục đọc và trong bạn có sự tỉnh thức , thì bạn sẽ hiểu “ tỉnh thức “ có nghĩa là gì

Quá trình tỉnh thức một khi đã bắt đầu ở trong bạn rồi thì không thể đảo ngược lại ; và để cho quá trình này được bắt đầu ,bạn chỉ cần trải qua trạng thái thức tỉnh – dù chỉ tong môt thoáng chốc

Đối với một số người thì một thoáng chốc của trạng thái thức tỉnh đó sẽ xảy đến khi họ đọc cuốn sách này . Còn đối với những người khác thì cuốn sách sẽ giúp họ nhận ra rằng quá trình tỉnh thức đã xảy ra ở trong họ rồi , nhưng bây giờ họ mới nhận ra .

Ở một số người thì quá trình tỉnh thức chỉ xảy ra khi họ gặp phải những mất mát hay khổ đau lớn

Trong khi ở những người khác , là khi họ tiếp xúc với những bậc Thầy hay những giáo lý về tâm linh , hay do đọc cuốn “ Sức mạnh của Hiện tại “ hay những cuốn sách có giá trị tâm linh sống động khác . Hoặc có thể là sự tổng hợp của tất cả những điều ấy . Tuy nhiên , một khi sự thức tỉnh đã bắt đầu ở trong bạn thì cuốn sách này sẽ giúp cho bạn đẩy nhanh và gia tăng cường độ tỉnh thức

Điều căn bản nhất của quá trình thức tỉnh là :

Nhận ra sự mê mờ đang tồn tại trong bạn

Nhận diện bản ngã của bạn khi nó đang nói , đang nghĩ , đang làm một việc nào đó

Nhận ra thói quen suy nghĩ đầy tính băng hoại trong tâm thức của tập thể đang thẩm thấu vào mọi khía cạnh của đời sống , kéo dài thêm tình trạng chưa thức tỉnh

Đó là lý do tôi viết quyển sách này : để nêu lên những khía cạnh chính của bản ngã và cách bản ngã hoạt động trong bạn cũng như trong tâm thức tập thể . Điều này có ý nghĩa quan trọng , vì hai lý do chính .

Trước hết , nếu bạn không nhận ra được những cơ cấu hoạt động của bản ngã , bạn sẽ không nhận diện được nó , và sẽ nhầm lẫn mà liên tục tự đồng hóa mình với bản ngã , tức là vô tình bạn để cho bản ngã chứ ngự lấy bạn , mạo danh là bạn

Thứ hai , tự than việc nhận diện bản ngã ở trong bạn chính là một trong những phương cách giúp cho sự tỉnh thức ở trong bạn được diễn ra . Khi bạn nhận ra sự mê lầm của mình , thì cái làm cho sự nhận biết ấy có thể diễn ra chính là thứ nhận thức mới đang trỗi dậy , đó cũng chính là tỉnh thức .

như ta không thể đấu tranh lại bong tối , hay chống đối lại sự mê mờ . Điều mà ta cần làm là mang ánh sáng của nhận thức vào những nơi tối tăm này

Và bạn chính là Ánh sang đó

Bài đăng phổ biến

Lưu trữ Blog