Không,
sức mạnh ý chí không ích gì cho bạn cả. Sức
mạnh ý chí không phải là sức mạnh
chút nào, bởi
vì nó phụ
thuộc vào bản ngã - hiện
tượng
rất nhỏ nhoi; nó không thể
tạo ra nhiều sức
mạnh được. Khi bạn vô ý chí, thế
thì bạn
mạnh mẽ - bởi
vì thế
thì bạn
là một
với cái toàn thể.
Sâu
bên dưới,
sức mạnh ý chí là một loại bất
lực. Để che
dấu sự kiện
chúng ta bất
lực, chúng ta tạo ra ý chí. Chúng ta
tạo ra cái đối lập để lừa dối mình và người
khác. Những
người cảm thấy
mình ngu thường
hay cố
chứng
tỏ rằng họ
khôn.
Họ thường xuyên nhận biết rằng
họ ngu cho nên họ
làm
đủ mọi thứ để
có vẻ
khôn. Những
người
xấu hay cảm
thấy mình xấu bao giờ cũng
cố làm cho mình đẹp - cho dù là
cái
đẹp tô vẽ, chỉ bề
ngoài, mặt
nạ. Những người yếu
bao giờ
cũng
cố để có vẻ mạnh.
Cái đối
lập được tạo ra; đó là cách
duy
nhất để che dấu thực
tại bên trong. Một Hitler là một kẻ yếu đuối; đó là lí do tại sao ông ta tạo ra quá nhiều sức mạnh
ý
chí xung quanh mình, chỉ để che dấu sự
kiện đó.
Một
người thực sự mạnh mẽ sẽ
không nhận
biết
rằng mình mạnh.
Sức mạnh sẽ
tuôn ra, nó sẽ
có đó, nhưng
người đó
thậm
chí
sẽ không ý thức về nó.
Lão
Tử nói: Người đức hạnh
thực
sự chẳng bao giờ biết
rằng mình đức hạnh.
Người
thực
sự đạo đức không bao giờ
nhận biết rằng
mình là đạo đức. Nhưng người
nhận
biết
rằng
mình
đạo đức, lại có vô đạo đức bị che dấu ở sâu bên dưới.
Người nghĩ mình tốt, thánh thiện, hiền nhân, lại
là tội
nhân -
và
người đó
biết điều đó! Và để che dấu sự
kiện
này người
đó
tạo ra cái đối lập.
Sức mạnh ý chí không phải
là sức
mạnh thực sự mà là
nhược điểm. Người
thực
sự mạnh mẽ không có ý chí của
riêng
mình - cái toàn thể
là ý chí của
người đó.
Người đó
nổi
tựa mây trắng, là một
với sự tồn
tại, hoà hợp với nó. Ý chí
của bạn bao giờ cũng
tạo ra xung đột. Nó làm bạn co lại, làm
cho
bạn thành hòn đảo và thế thì tranh đấu
bắt đầu.
Người vô ý chí sẽ tự
nhiên vô đầu
óc. Và nhớ,
bạn không
thể thoát khỏi đầu
óc mình được.
Bạn có thể cắt
bỏ nó - và
đó
là điều
dễ hơn cả. Thoát ra khỏi
nó là điều
gần như không
thể được,
bởi vì ngay cả khái niệm thoát ra cũng là một
phần
của nó. Cái đầu là một mớ lộn xộn, nó là hỗn độn. Bạn nghĩ,
rồi bạn cũng nghĩ cả đến việc chống
lại việc nghĩ. Việc nghĩ
chống lại việc
nghĩ cũng là việc
nghĩ. Bạn đâu
có ra khỏi
nó.
Bạn có thể kết
án các ý nghĩ của
mình, nhưng
kết án này lại
là
ý nghĩ. Chẳng
cái gì được đạt tới cả,
bạn đi trong vòng
luẩn quẩn. Bạn
có thể cứ đi nữa, nhưng
bạn sẽ không thoát
ra.
Vậy phải làm gì? Làm sao thoát ra khỏi đầu
óc? Một
điều duy nhất là có thể: đừng tạo ra đánh lộn
bên trong và đừng
tạo ra bất kì nỗ lực
nào để
thoát ra, bởi
vì mọi
nỗ lực
đều sẽ là tự tử. Thế thì có thể
làm được
gì? Đơn
giản
quan
sát.
Ở trong và quan sát. Đừng cố thoát ra - ở
trong và quan
sát.
Nếu bạn có thể
quan sát, trong những
khoảnh
khắc
quan
sát
đó sẽ
là không đầu
óc. Bỗng
nhiên bạn
sẽ vượt ra ngoài.
Không
phải
là đi ra - vượt
ra ngoài. Bỗng
nhiên bạn
sẽ lơ
lửng bên ngoài mình.
Có
một chuyện thiền - rất
ngớ
ngẩn,
như mọi chuyện
thiền đều ngớ
ngẩn.
Nhưng
chúng phải
ngớ
ngẩn
bởi vì cuộc
sống là như vậy;
chúng mô tả
cuộc
sống như nó hiện hữu.
Một thiền sư
quen hỏi đệ tử của mình: Thời gian trước
đây
ta đã bỏ một con ngỗng vào chiếc
lọ. Bây giờ con ngỗng
đã
lớn, mà cổ lọ lại quá nhỏ nên con ngỗng
không thể
chui ra
được. Cái lọ lại
rất quí giá và ta không
muốn đập vỡ nó, cho
nên
có tình huống
khủng
hoảng.
Nếu con ngỗng không được
phép
chui ra, nó sẽ
chết.
Ta có thể đập vỡ cái lọ
và con
ngỗng sẽ ra được,
nhưng
ta lại
không muốn đập vỡ cái lọ -
cái
lọ quí lắm. Ta cũng không muốn giết chết
con ngỗng.
Vậy các ông bảo làm sao bây giờ?
Đây
chính là vấn đề! Con ngỗng ở
trong cái đầu
và cổ
thì
rất hẹp. Bạn
có thể đập vỡ đầu,
nhưng
nó lại
quí giá. Hoặc
bạn để con ngỗng
chết,
nhưng
điều đó
nữa cũng không thể
được phép - bởi vì bạn là con ngỗng
đó.
Thiền sư già tiếp
tục hỏi các đệ tử,
và đánh họ rồi nói với
họ: Tìm ngay ra cách đi... bởi vì không còn thời gian nữa!
Và
chỉ
có một lần ông chấp thuận
câu trả lời. Một đệ tử
nói: Con ngỗng
ở ngoài rồi!
Nhiều câu trả lời được nêu ra nhưng thầy bao giờ cũng
đánh
người
trả lời và nói không. Ai đó gợi ý làm điều gì đó
với cái lọ, nhưng
lần nữa thầy sẽ
nói: Lọ sẽ vỡ
hay cái gì đó
sẽ sai và điều đó không được phép. Hay ai đó sẽ nói: Để con
ngỗng chết quách đi cho rồi
nếu cái lọ quí đến thế.
Chỉ
có hai
cách
đó thôi, không còn cách nào khác. Còn thầy
thì chẳng
đưa ra thêm manh mối nào.
Nhưng với đệ tử này thầy cúi mình chạm
chân anh ta và
nói:
ông phải đấy - con ngỗng ở ngoài! Nó chưa
bao giờ ở
trong.
Bạn ở ngoài!
Bạn chưa bao giờ ở
trong cả.
Cảm giác rằng bạn ở trong chỉ là quan niệm
giả tạo.
Cho
nên không có vấn đề thực về
cách đưa
bạn ra ngoài
đầu óc mình. Quan sát. Khi bạn quan sát, điều gì xảy ra?
Nhắm mắt lại
và quan sát ý nghĩ. Điều
gì xảy
ra? Ý nghĩ có
đó,
bên trong, nhưng
bạn không bên trong. Người quan sát
bao
giờ cũng
vượt
ra bên ngoài. Người
quan sát bao giờ cũng
đứng trên núi. Mọi thứ chuyển động xung quanh còn người
quan
sát thì vượt
ra ngoài.
Người quan sát không bao giờ có thể ở
trong, không bao
giờ có thể ở
bên trong - người đó
bao giờ cũng
ở ngoài.
Quan
sát nghĩa là ở
ngoài. Bạn
có thể gọi nó là chứng kiến,
nhận biết, chú ý hay bất
kì cái gì bạn
chọn để gọi
nó, nhưng
điều bí mật là - quan sát! Bất
kì khi nào bạn
cảm thấy đầu óc
quá
nhiều,
ngồi
xuống
dưới
gốc cây và quan sát, và
đừng cố
đi
ra. Ai sẽ
ra? Chẳng
ai ở
trong cả.
Toàn bộ nỗ lực
là vô ích,
bởi vì nếu bạn
chưa
bao giờ ở trong, làm sao bạn có thể đi ra
được? Bạn có thể cứ cố gắng và cố gắng
và dính líu vào nó,
bạn
có thể
phát khùng nhưng
bạn sẽ chẳng bao giờ
ra được.
Một khi bạn biết
rằng trong khoảnh khắc quan sát bạn
vượt ra ngoài, siêu việt lên, bạn đang ở
ngoài rồi.
Và từ
khoảnh khắc đó bạn
sẽ vô đầu óc. Đầu thuộc
về thân thể,
không
thuộc
về bạn. Đầu là một
phần
của thân thể, nó thuộc
vào
thân thể,
nó có chức
năng trong thân thể;
nó thật đẹp, nó
thật tốt. Cái lọ
là quí giá, và nếu
bạn biết cách, biết bí mật về
nó,
nó có thể được sử dụng.
Khi
tôi đang nói với
bạn, tôi đang làm gì?
Dùng cái lọ.
Khi
Phật
thuyết
giảng,
ông ấy
làm gì? Dùng cái lọ.
Cái lọ
thực sự quí giá, đáng giữ
gìn. Nhưng
đây không phải
là cách
để gìn giữ nó - chui vào trong nó và bị bắt
giữ
trong nó, và
thế rồi
nỗ lực để thoát ra. Toàn bộ
cuộc
sống trở thành hỗn
độn.
Một khi bạn biết
rằng quan sát là bạn ở
ngoài, bạn
trở
nên
vô đầu
óc. Thế
thì bạn đi
trên trái đất
này mà không có
đầu óc. Một hiện
tượng
đẹp làm sao, một người đi không có
đầu óc! Đó là điều tôi ngụ ý khi tôi nói trở
thành mây trắng
-
hiện tượng không có đầu
óc. Bạn
thậm
chí không thể
hình
dung
nổi biết bao im lặng có thể giáng xuống
bạn khi đầu óc
không
có đó. Cái đầu
vật lí của bạn sẽ vẫn còn có đó, nhưng
việc can dự, sự
ám ảnh
không có đó. Cái đầu
không phải
là
vấn đề. Nó là thiết
bị đẹp, kì diệu, cái máy tính vĩ đại
nhất đã
được phát minh ra, một cơ chế
phức
tạp và hiệu quả đến
thế.
Nó
thật đẹp. Bạn có thể
dùng nó, bạn
có thể tận hưởng việc
dùng
nó. Nhưng
bạn đã lấy từ đâu cái ý tưởng
rằng bạn đang
ở trong nó? Dường như chỉ
là giáo lí giả tạo.
Bạn có thể không nhận
biết
rằng ở nước
Nhật
Bản cổ
xưa và cả ở
những
người
Nhật
Bản già, nếu bạn hỏi
họ: Ông
suy
nghĩ từ đâu?
họ sẽ trỏ ngay vào bụng
mình, bởi
vì ở
Nhật
Bản người ta đã dạy
rằng bụng là trung tâm của suy nghĩ.
Cho
nên khi người
châu Âu tới
Nhật
Bản lần đầu tiên, họ không
thể
tin được
rằng toàn bộ đất
nước
này nghĩ rằng
đầu
óc
là ở bụng, không phải trong đầu. Điều
này hệt
như
thái độ
người châu Âu cho rằng bạn là ở
bên trong cái đầu.
Tại Nhật
Bản cổ, việc
suy nghĩ từ bụng thực sự
có tác dụng,
nhưng
bây
giờ họ đang dịch chuyển
từ bụng lên đầu. Cũng còn có
các
truyền
thống
khác coi suy nghĩ phát xuất
từ bộ phận khác
của thân thể. Lão tử
nói bạn
nghĩ từ
lòng bàn chân mình.
Cho
nên có những
kĩ thuật
trong phái đạo
gia để đi
ra từ
lòng
bàn
chân - bởi
vì suy nghĩ từ đó
đi ra.
Thực tại là gì? Thực
tại là: bạn đang ở ngoài. Nhưng
bạn
có
thể bị gắn
bó với
bất kì phần nào của thân thể -
cái đầu
là
nỗi ám ảnh của
phương
Tây, cái bụng
là nỗi
ám ảnh
của
phương Đông. Bạn chắc phải đã
nghe nói về
D. H.
Lawrence.
Ông ta quen nghĩ rằng
người
ta suy nghĩ từ
trung
tâm
dục, rằng đấy là trung tâm suy nghĩ thực sự,
không phải
ở đâu khác.
Và
mọi thứ đều
như
nhau - sai như
nhau hoặc đúng
như
nhau.
Chẳng
có gì để
chọn
bởi vì nhân chứng vượt ra ngoài.
Nó
ở xung quanh thân thể và ở ngoài thân thể.
Bạn có thể
gắn với bất
kì phần
nào của
thân thể
và bắt đầu nghĩ rằng đây
là
phần
chính. Không cần
phải đi
ra bởi
vì bạn
chưa
bao giờ
ở trong cả. Con ngỗng
ở ngoài - đã ở ngoài rồi!
Quan
sát... và khi bạn
quan sát bạn
phải
nhớ rằng trong
khi
quan sát, đừng
phán xét. Nếu
bạn phán xét, quan sát
bị
mất. Trong khi quan sát, đừng đánh giá. Nếu bạn đánh giá,
quan
sát bị mất. Trong khi quan sát, đừng bình phẩm. Nếu
bạn bình phẩm, bạn đã
lỡ mất vấn đề.
Trong khi quan sát, chỉ
quan
sát... dòng sông chảy,
dòng suối
tâm thức
chảy,
ý nghĩ
nguyên
tử nổi lên tựa bọt
nước,
và bạn đang
ngồi
trên bờ
quan
sát. Dòng suối
cứ chảy mãi. Bạn không nói cái này tốt,
bạn không nói cái này xấu, và bạn không nói điều
này không nên như
thế,
mà bạn
cũng không nói điều
này phải
như
thế.
Bạn không nói gì cả - bạn đơn
giản
quan sát. Không ai yêu
cầu bạn phải
bình luận.
Bạn không phải là quan toà - chỉ là
người quan sát.
Thế rồi
xem điều
xảy ra. Quan sát dòng
sông, bỗng
nhiên
bạn sẽ vượt
ra ngoài... và con ngỗng
sẽ ở ngoài. Một khi bạn
biết điều này tức
là bạn ở ngoài, bạn có thể vẫn ở
ngoài. Và
thế rồi
bạn có thể di chuyển trên trái đất
mà không đầu
óc.
Cho
nên đây là cách cắt
bỏ đầu óc. Mọi người đều quan
tâm
tới việc cắt bỏ đầu óc người khác - điều đó
chẳng
ích gì.
Bạn đã làm việc đó quá nhiều rồi. Cắt
bỏ đầu óc của chính
bạn ấy. Không đầu óc chính là trong thiền sâu sắc.
Không,
sức mạnh ý chí không ích gì cho bạn cả. Sức
mạnh ý chí không phải là sức mạnh
chút nào, bởi
vì nó phụ
thuộc vào bản ngã - hiện
tượng
rất nhỏ nhoi; nó không thể
tạo ra nhiều sức
mạnh được. Khi bạn vô ý chí, thế
thì bạn
mạnh mẽ - bởi
vì thế
thì bạn
là một
với cái toàn thể.
Sâu
bên dưới,
sức mạnh ý chí là một loại bất
lực. Để che
dấu sự kiện
chúng ta bất
lực, chúng ta tạo ra ý chí. Chúng ta
tạo ra cái đối lập để lừa dối mình và người
khác. Những
người cảm thấy
mình ngu thường
hay cố
chứng
tỏ rằng họ
khôn.
Họ thường xuyên nhận biết rằng
họ ngu cho nên họ
làm
đủ mọi thứ để
có vẻ
khôn. Những
người
xấu hay cảm
thấy mình xấu bao giờ cũng
cố làm cho mình đẹp - cho dù là
cái
đẹp tô vẽ, chỉ bề
ngoài, mặt
nạ. Những người yếu
bao giờ
cũng
cố để có vẻ mạnh.
Cái đối
lập được tạo ra; đó là cách
duy
nhất để che dấu thực
tại bên trong. Một Hitler là một kẻ yếu đuối; đó là lí do tại sao ông ta tạo ra quá nhiều sức mạnh
ý
chí xung quanh mình, chỉ để che dấu sự
kiện đó.
Một
người thực sự mạnh mẽ sẽ
không nhận
biết
rằng mình mạnh.
Sức mạnh sẽ
tuôn ra, nó sẽ
có đó, nhưng
người đó
thậm
chí
sẽ không ý thức về nó.
Lão
Tử nói: Người đức hạnh
thực
sự chẳng bao giờ biết
rằng mình đức hạnh.
Người
thực
sự đạo đức không bao giờ
nhận biết rằng
mình là đạo đức. Nhưng người
nhận
biết
rằng
mình
đạo đức, lại có vô đạo đức bị che dấu ở sâu bên dưới.
Người nghĩ mình tốt, thánh thiện, hiền nhân, lại
là tội
nhân -
và
người đó
biết điều đó! Và để che dấu sự
kiện
này người
đó
tạo ra cái đối lập.
Sức mạnh ý chí không phải
là sức
mạnh thực sự mà là
nhược điểm. Người
thực
sự mạnh mẽ không có ý chí của
riêng
mình - cái toàn thể
là ý chí của
người đó.
Người đó
nổi
tựa mây trắng, là một
với sự tồn
tại, hoà hợp với nó. Ý chí
của bạn bao giờ cũng
tạo ra xung đột. Nó làm bạn co lại, làm
cho
bạn thành hòn đảo và thế thì tranh đấu
bắt đầu.
Người vô ý chí sẽ tự
nhiên vô đầu
óc. Và nhớ,
bạn không
thể thoát khỏi đầu
óc mình được.
Bạn có thể cắt
bỏ nó - và
đó
là điều
dễ hơn cả. Thoát ra khỏi
nó là điều
gần như không
thể được,
bởi vì ngay cả khái niệm thoát ra cũng là một
phần
của nó. Cái đầu là một mớ lộn xộn, nó là hỗn độn. Bạn nghĩ,
rồi bạn cũng nghĩ cả đến việc chống
lại việc nghĩ. Việc nghĩ
chống lại việc
nghĩ cũng là việc
nghĩ. Bạn đâu
có ra khỏi
nó.
Bạn có thể kết
án các ý nghĩ của
mình, nhưng
kết án này lại
là
ý nghĩ. Chẳng
cái gì được đạt tới cả,
bạn đi trong vòng
luẩn quẩn. Bạn
có thể cứ đi nữa, nhưng
bạn sẽ không thoát
ra.
Vậy phải làm gì? Làm sao thoát ra khỏi đầu
óc? Một
điều duy nhất là có thể: đừng tạo ra đánh lộn
bên trong và đừng
tạo ra bất kì nỗ lực
nào để
thoát ra, bởi
vì mọi
nỗ lực
đều sẽ là tự tử. Thế thì có thể
làm được
gì? Đơn
giản
quan
sát.
Ở trong và quan sát. Đừng cố thoát ra - ở
trong và quan
sát.
Nếu bạn có thể
quan sát, trong những
khoảnh
khắc
quan
sát
đó sẽ
là không đầu
óc. Bỗng
nhiên bạn
sẽ vượt ra ngoài.
Không
phải
là đi ra - vượt
ra ngoài. Bỗng
nhiên bạn
sẽ lơ
lửng bên ngoài mình.
Có
một chuyện thiền - rất
ngớ
ngẩn,
như mọi chuyện
thiền đều ngớ
ngẩn.
Nhưng
chúng phải
ngớ
ngẩn
bởi vì cuộc
sống là như vậy;
chúng mô tả
cuộc
sống như nó hiện hữu.
Một thiền sư
quen hỏi đệ tử của mình: Thời gian trước
đây
ta đã bỏ một con ngỗng vào chiếc
lọ. Bây giờ con ngỗng
đã
lớn, mà cổ lọ lại quá nhỏ nên con ngỗng
không thể
chui ra
được. Cái lọ lại
rất quí giá và ta không
muốn đập vỡ nó, cho
nên
có tình huống
khủng
hoảng.
Nếu con ngỗng không được
phép
chui ra, nó sẽ
chết.
Ta có thể đập vỡ cái lọ
và con
ngỗng sẽ ra được,
nhưng
ta lại
không muốn đập vỡ cái lọ -
cái
lọ quí lắm. Ta cũng không muốn giết chết
con ngỗng.
Vậy các ông bảo làm sao bây giờ?
Đây
chính là vấn đề! Con ngỗng ở
trong cái đầu
và cổ
thì
rất hẹp. Bạn
có thể đập vỡ đầu,
nhưng
nó lại
quí giá. Hoặc
bạn để con ngỗng
chết,
nhưng
điều đó
nữa cũng không thể
được phép - bởi vì bạn là con ngỗng
đó.
Thiền sư già tiếp
tục hỏi các đệ tử,
và đánh họ rồi nói với
họ: Tìm ngay ra cách đi... bởi vì không còn thời gian nữa!
Và
chỉ
có một lần ông chấp thuận
câu trả lời. Một đệ tử
nói: Con ngỗng
ở ngoài rồi!
Nhiều câu trả lời được nêu ra nhưng thầy bao giờ cũng
đánh
người
trả lời và nói không. Ai đó gợi ý làm điều gì đó
với cái lọ, nhưng
lần nữa thầy sẽ
nói: Lọ sẽ vỡ
hay cái gì đó
sẽ sai và điều đó không được phép. Hay ai đó sẽ nói: Để con
ngỗng chết quách đi cho rồi
nếu cái lọ quí đến thế.
Chỉ
có hai
cách
đó thôi, không còn cách nào khác. Còn thầy
thì chẳng
đưa ra thêm manh mối nào.
Nhưng với đệ tử này thầy cúi mình chạm
chân anh ta và
nói:
ông phải đấy - con ngỗng ở ngoài! Nó chưa
bao giờ ở
trong.
Bạn ở ngoài!
Bạn chưa bao giờ ở
trong cả.
Cảm giác rằng bạn ở trong chỉ là quan niệm
giả tạo.
Cho
nên không có vấn đề thực về
cách đưa
bạn ra ngoài
đầu óc mình. Quan sát. Khi bạn quan sát, điều gì xảy ra?
Nhắm mắt lại
và quan sát ý nghĩ. Điều
gì xảy
ra? Ý nghĩ có
đó,
bên trong, nhưng
bạn không bên trong. Người quan sát
bao
giờ cũng
vượt
ra bên ngoài. Người
quan sát bao giờ cũng
đứng trên núi. Mọi thứ chuyển động xung quanh còn người
quan
sát thì vượt
ra ngoài.
Người quan sát không bao giờ có thể ở
trong, không bao
giờ có thể ở
bên trong - người đó
bao giờ cũng
ở ngoài.
Quan
sát nghĩa là ở
ngoài. Bạn
có thể gọi nó là chứng kiến,
nhận biết, chú ý hay bất
kì cái gì bạn
chọn để gọi
nó, nhưng
điều bí mật là - quan sát! Bất
kì khi nào bạn
cảm thấy đầu óc
quá
nhiều,
ngồi
xuống
dưới
gốc cây và quan sát, và
đừng cố
đi
ra. Ai sẽ
ra? Chẳng
ai ở
trong cả.
Toàn bộ nỗ lực
là vô ích,
bởi vì nếu bạn
chưa
bao giờ ở trong, làm sao bạn có thể đi ra
được? Bạn có thể cứ cố gắng và cố gắng
và dính líu vào nó,
bạn
có thể
phát khùng nhưng
bạn sẽ chẳng bao giờ
ra được.
Một khi bạn biết
rằng trong khoảnh khắc quan sát bạn
vượt ra ngoài, siêu việt lên, bạn đang ở
ngoài rồi.
Và từ
khoảnh khắc đó bạn
sẽ vô đầu óc. Đầu thuộc
về thân thể,
không
thuộc
về bạn. Đầu là một
phần
của thân thể, nó thuộc
vào
thân thể,
nó có chức
năng trong thân thể;
nó thật đẹp, nó
thật tốt. Cái lọ
là quí giá, và nếu
bạn biết cách, biết bí mật về
nó,
nó có thể được sử dụng.
Khi
tôi đang nói với
bạn, tôi đang làm gì?
Dùng cái lọ.
Khi
Phật
thuyết
giảng,
ông ấy
làm gì? Dùng cái lọ.
Cái lọ
thực sự quí giá, đáng giữ
gìn. Nhưng
đây không phải
là cách
để gìn giữ nó - chui vào trong nó và bị bắt
giữ
trong nó, và
thế rồi
nỗ lực để thoát ra. Toàn bộ
cuộc
sống trở thành hỗn
độn.
Một khi bạn biết
rằng quan sát là bạn ở
ngoài, bạn
trở
nên
vô đầu
óc. Thế
thì bạn đi
trên trái đất
này mà không có
đầu óc. Một hiện
tượng
đẹp làm sao, một người đi không có
đầu óc! Đó là điều tôi ngụ ý khi tôi nói trở
thành mây trắng
-
hiện tượng không có đầu
óc. Bạn
thậm
chí không thể
hình
dung
nổi biết bao im lặng có thể giáng xuống
bạn khi đầu óc
không
có đó. Cái đầu
vật lí của bạn sẽ vẫn còn có đó, nhưng
việc can dự, sự
ám ảnh
không có đó. Cái đầu
không phải
là
vấn đề. Nó là thiết
bị đẹp, kì diệu, cái máy tính vĩ đại
nhất đã
được phát minh ra, một cơ chế
phức
tạp và hiệu quả đến
thế.
Nó
thật đẹp. Bạn có thể
dùng nó, bạn
có thể tận hưởng việc
dùng
nó. Nhưng
bạn đã lấy từ đâu cái ý tưởng
rằng bạn đang
ở trong nó? Dường như chỉ
là giáo lí giả tạo.
Bạn có thể không nhận
biết
rằng ở nước
Nhật
Bản cổ
xưa và cả ở
những
người
Nhật
Bản già, nếu bạn hỏi
họ: Ông
suy
nghĩ từ đâu?
họ sẽ trỏ ngay vào bụng
mình, bởi
vì ở
Nhật
Bản người ta đã dạy
rằng bụng là trung tâm của suy nghĩ.
Cho
nên khi người
châu Âu tới
Nhật
Bản lần đầu tiên, họ không
thể
tin được
rằng toàn bộ đất
nước
này nghĩ rằng
đầu
óc
là ở bụng, không phải trong đầu. Điều
này hệt
như
thái độ
người châu Âu cho rằng bạn là ở
bên trong cái đầu.
Tại Nhật
Bản cổ, việc
suy nghĩ từ bụng thực sự
có tác dụng,
nhưng
bây
giờ họ đang dịch chuyển
từ bụng lên đầu. Cũng còn có
các
truyền
thống
khác coi suy nghĩ phát xuất
từ bộ phận khác
của thân thể. Lão tử
nói bạn
nghĩ từ
lòng bàn chân mình.
Cho
nên có những
kĩ thuật
trong phái đạo
gia để đi
ra từ
lòng
bàn
chân - bởi
vì suy nghĩ từ đó
đi ra.
Thực tại là gì? Thực
tại là: bạn đang ở ngoài. Nhưng
bạn
có
thể bị gắn
bó với
bất kì phần nào của thân thể -
cái đầu
là
nỗi ám ảnh của
phương
Tây, cái bụng
là nỗi
ám ảnh
của
phương Đông. Bạn chắc phải đã
nghe nói về
D. H.
Lawrence.
Ông ta quen nghĩ rằng
người
ta suy nghĩ từ
trung
tâm
dục, rằng đấy là trung tâm suy nghĩ thực sự,
không phải
ở đâu khác.
Và
mọi thứ đều
như
nhau - sai như
nhau hoặc đúng
như
nhau.
Chẳng
có gì để
chọn
bởi vì nhân chứng vượt ra ngoài.
Nó
ở xung quanh thân thể và ở ngoài thân thể.
Bạn có thể
gắn với bất
kì phần
nào của
thân thể
và bắt đầu nghĩ rằng đây
là
phần
chính. Không cần
phải đi
ra bởi
vì bạn
chưa
bao giờ
ở trong cả. Con ngỗng
ở ngoài - đã ở ngoài rồi!
Quan
sát... và khi bạn
quan sát bạn
phải
nhớ rằng trong
khi
quan sát, đừng
phán xét. Nếu
bạn phán xét, quan sát
bị
mất. Trong khi quan sát, đừng đánh giá. Nếu bạn đánh giá,
quan
sát bị mất. Trong khi quan sát, đừng bình phẩm. Nếu
bạn bình phẩm, bạn đã
lỡ mất vấn đề.
Trong khi quan sát, chỉ
quan
sát... dòng sông chảy,
dòng suối
tâm thức
chảy,
ý nghĩ
nguyên
tử nổi lên tựa bọt
nước,
và bạn đang
ngồi
trên bờ
quan
sát. Dòng suối
cứ chảy mãi. Bạn không nói cái này tốt,
bạn không nói cái này xấu, và bạn không nói điều
này không nên như
thế,
mà bạn
cũng không nói điều
này phải
như
thế.
Bạn không nói gì cả - bạn đơn
giản
quan sát. Không ai yêu
cầu bạn phải
bình luận.
Bạn không phải là quan toà - chỉ là
người quan sát.
Thế rồi
xem điều
xảy ra. Quan sát dòng
sông, bỗng
nhiên
bạn sẽ vượt
ra ngoài... và con ngỗng
sẽ ở ngoài. Một khi bạn
biết điều này tức
là bạn ở ngoài, bạn có thể vẫn ở
ngoài. Và
thế rồi
bạn có thể di chuyển trên trái đất
mà không đầu
óc.
Cho
nên đây là cách cắt
bỏ đầu óc. Mọi người đều quan
tâm
tới việc cắt bỏ đầu óc người khác - điều đó
chẳng
ích gì.
Bạn đã làm việc đó quá nhiều rồi. Cắt
bỏ đầu óc của chính
bạn ấy. Không đầu óc chính là trong thiền sâu sắc.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét