Thông điệp yêu thương từ MẶT TRỜI TÂM THỨC

CÁC BẬC THẦY CHỨNG NGỘ CỦA THẾ KỶ 20 -21

XỨ SỞ GIÂY PHÚT HIỆN TẠI

XỨ SỞ GIÂY PHÚT HIỆN TẠI

Quảng cáo online

Chữ chạy

Chào mừng bạn đến với blog MẶT TRỜI TÂM THỨC Email : mattroitamthuc@yahoo.com - Phone 0903070348

Quảng cáo thay đổi

Truyện cười

CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐANG ĐẾN VỚI PHÚT GIÂY HIỆN TẠI

Giây phút hiện tại

Sống trong giây phút hiện tại là một phép lạ. Phép lạ không phải là để đi trên mặt nước.
Phép lạ là đi trên trên hành tinh xanh xinh đẹp này trong trong giây phút hiện tại, biết trân quý sự bình an và vẻ đẹp có sẵn ngay bây giờ.

Thứ Bảy, 7 tháng 1, 2012

Sức mạnh ý chí không ích gì cho bạn cả.

Không, sức mạnh ý chí không ích gì cho bạn cả. Sức
mạnh ý chí không phải là sức mạnh chút nào, bởi vì nó phụ
thuộc vào bản ngã - hiện tượng rất nhỏ nhoi; nó không thể
tạo ra nhiều sức mạnh được. Khi bạn vô ý chí, thế thì bạn
mạnh mẽ - bởi vì thế thì bạn là một với cái toàn thể.
Sâu bên dưới, sức mạnh ý chí là một loại bất lực. Để che
dấu sự kiện chúng ta bất lực, chúng ta tạo ra ý chí. Chúng ta
tạo ra cái đối lập để lừa dối mình và người khác. Những
người cảm thấy mình ngu thường hay cố chứng tỏ rằng họ
khôn. Họ thường xuyên nhận biết rằng họ ngu cho nên họ
làm đủ mọi thứ để có vẻ khôn. Những người xấu hay cảm
thấy mình xấu bao giờ cũng cố làm cho mình đẹp - cho dù là
cái đẹp tô vẽ, chỉ bề ngoài, mặt nạ. Những người yếu bao giờ
cũng cố để có vẻ mạnh. Cái đối lập được tạo ra; đó là cách
duy nhất để che dấu thực tại bên trong. Một Hitler là một kẻ yếu đuối; đó là lí do tại sao ông ta tạo ra quá nhiều sức mạnh
ý chí xung quanh mình, chỉ để che dấu sự kiện đó. Một
người thực sự mạnh mẽ sẽ không nhận biết rằng mình mạnh.
Sức mạnh sẽ tuôn ra, nó sẽ có đó, nhưng người đó thậm chí
sẽ không ý thức về nó.
Lão Tử nói: Người đức hạnh thực sự chẳng bao giờ biết
rằng mình đức hạnh. Người thực sự đạo đức không bao giờ
nhận biết rằng mình là đạo đức. Nhưng người nhận biết rằng
mình đạo đức, lại có vô đạo đức bị che dấu ở sâu bên dưới.
Người nghĩ mình tốt, thánh thiện, hiền nhân, lại là tội nhân -
và người đó biết điều đó! Và để che dấu sự kiện này người
đó tạo ra cái đối lập.
Sức mạnh ý chí không phải là sức mạnh thực sự mà là
nhược điểm. Người thực sự mạnh mẽ không có ý chí của
riêng mình - cái toàn thể là ý chí của người đó. Người đó nổi
tựa mây trắng, là một với sự tồn tại, hoà hợp với nó. Ý chí
của bạn bao giờ cũng tạo ra xung đột. Nó làm bạn co lại, làm
cho bạn thành hòn đảo và thế thì tranh đấu bắt đầu.
Người vô ý chí sẽ tự nhiên vô đầu óc. Và nhớ, bạn không
thể thoát khỏi đầu óc mình được. Bạn có thể cắt bỏ nó - và
đó là điều dễ hơn cả. Thoát ra khỏi nó là điều gần như không
thể được, bởi vì ngay cả khái niệm thoát ra cũng là một phần
của nó. Cái đầu là một mớ lộn xộn, nó là hỗn độn. Bạn nghĩ,
rồi bạn cũng nghĩ cả đến việc chống lại việc nghĩ. Việc nghĩ
chống lại việc nghĩ cũng là việc nghĩ. Bạn đâu có ra khỏi nó.
Bạn có thể kết án các ý nghĩ của mình, nhưng kết án này lại
là ý nghĩ. Chẳng cái gì được đạt tới cả, bạn đi trong vòng
luẩn quẩn. Bạn có thể cứ đi nữa, nhưng bạn sẽ không thoát
ra.
Vậy phải làm gì? Làm sao thoát ra khỏi đầu óc? Một
điều duy nhất là có thể: đừng tạo ra đánh lộn bên trong và đừng tạo ra bất kì nỗ lực nào để thoát ra, bởi vì mọi nỗ lực
đều sẽ là tự tử. Thế thì có thể làm được gì? Đơn giản quan
sát. Ở trong và quan sát. Đừng cố thoát ra - ở trong và quan
sát.
Nếu bạn có thể quan sát, trong những khoảnh khắc quan
sát đó sẽ là không đầu óc. Bỗng nhiên bạn sẽ vượt ra ngoài.
Không phải là đi ra - vượt ra ngoài. Bỗng nhiên bạn sẽ lơ
lửng bên ngoài mình.
Có một chuyện thiền - rất ngớ ngẩn, như mọi chuyện
thiền đều ngớ ngẩn. Nhưng chúng phải ngớ ngẩn bởi vì cuộc
sống là như vậy; chúng mô tả cuộc sống như nó hiện hữu.
Một thiền sư quen hỏi đệ tử của mình: Thời gian trước
đây ta đã bỏ một con ngỗng vào chiếc lọ. Bây giờ con ngỗng
đã lớn, mà cổ lọ lại quá nhỏ nên con ngỗng không thể chui ra
được. Cái lọ lại rất quí giá và ta không muốn đập vỡ nó, cho
nên có tình huống khủng hoảng. Nếu con ngỗng không được
phép chui ra, nó sẽ chết. Ta có thể đập vỡ cái lọ và con
ngỗng sẽ ra được, nhưng ta lại không muốn đập vỡ cái lọ -
cái lọ quí lắm. Ta cũng không muốn giết chết con ngỗng.
Vậy các ông bảo làm sao bây giờ?
Đây chính là vấn đề! Con ngỗng ở trong cái đầu và cổ thì
rất hẹp. Bạn có thể đập vỡ đầu, nhưng nó lại quí giá. Hoặc
bạn để con ngỗng chết, nhưng điều đó nữa cũng không thể
được phép - bởi vì bạn là con ngỗng đó.
Thiền sư già tiếp tục hỏi các đệ tử, và đánh họ rồi nói với
họ: Tìm ngay ra cách đi... bởi vì không còn thời gian nữa!
Và chỉ có một lần ông chấp thuận câu trả lời. Một đệ tử
nói: Con ngỗng ở ngoài rồi!

Nhiều câu trả lời được nêu ra nhưng thầy bao giờ cũng
đánh người trả lời và nói không. Ai đó gợi ý làm điều gì đó
với cái lọ, nhưng lần nữa thầy sẽ nói: Lọ sẽ vỡ hay cái gì đó
sẽ sai và điều đó không được phép. Hay ai đó sẽ nói: Để con
ngỗng chết quách đi cho rồi nếu cái lọ quí đến thế. Chỉ có hai
cách đó thôi, không còn cách nào khác. Còn thầy thì chẳng
đưa ra thêm manh mối nào.
Nhưng với đệ tử này thầy cúi mình chạm chân anh ta và
nói: ông phải đấy - con ngỗng ở ngoài! Nó chưa bao giờ ở
trong.
Bạn ở ngoài! Bạn chưa bao giờ ở trong cả.
Cảm giác rằng bạn ở trong chỉ là quan niệm giả tạo.
Cho nên không có vấn đề thực về cách đưa bạn ra ngoài
đầu óc mình. Quan sát. Khi bạn quan sát, điều gì xảy ra?
Nhắm mắt lại và quan sát ý nghĩ. Điều gì xảy ra? Ý nghĩ có
đó, bên trong, nhưng bạn không bên trong. Người quan sát
bao giờ cũng vượt ra bên ngoài. Người quan sát bao giờ cũng
đứng trên núi. Mọi thứ chuyển động xung quanh còn người
quan sát thì vượt ra ngoài.
Người quan sát không bao giờ có thể ở trong, không bao
giờ có thể ở bên trong - người đó bao giờ cũng ở ngoài.
Quan sát nghĩa là ở ngoài. Bạn có thể gọi nó là chứng kiến,
nhận biết, chú ý hay bất kì cái gì bạn chọn để gọi nó, nhưng
điều bí mật là - quan sát! Bất kì khi nào bạn cảm thấy đầu óc
quá nhiều, ngồi xuống dưới gốc cây và quan sát, và đừng cố
đi ra. Ai sẽ ra? Chẳng ai ở trong cả. Toàn bộ nỗ lực là vô ích,
bởi vì nếu bạn chưa bao giờ ở trong, làm sao bạn có thể đi ra
được? Bạn có thể cứ cố gắng và cố gắng và dính líu vào nó,
bạn có thể phát khùng nhưng bạn sẽ chẳng bao giờ ra được.

Một khi bạn biết rằng trong khoảnh khắc quan sát bạn
vượt ra ngoài, siêu việt lên, bạn đang ở ngoài rồi. Và từ
khoảnh khắc đó bạn sẽ vô đầu óc. Đầu thuộc về thân thể,
không thuộc về bạn. Đầu là một phần của thân thể, nó thuộc
vào thân thể, nó có chức năng trong thân thể; nó thật đẹp, nó
thật tốt. Cái lọ là quí giá, và nếu bạn biết cách, biết bí mật về
nó, nó có thể được sử dụng.
Khi tôi đang nói với bạn, tôi đang làm gì? Dùng cái lọ.
Khi Phật thuyết giảng, ông ấy làm gì? Dùng cái lọ. Cái lọ
thực sự quí giá, đáng giữ gìn. Nhưng đây không phải là cách
để gìn giữ nó - chui vào trong nó và bị bắt giữ trong nó, và
thế rồi nỗ lực để thoát ra. Toàn bộ cuộc sống trở thành hỗn
độn.
Một khi bạn biết rằng quan sát là bạn ở ngoài, bạn trở
nên vô đầu óc. Thế thì bạn đi trên trái đất này mà không có
đầu óc. Một hiện tượng đẹp làm sao, một người đi không có
đầu óc! Đó là điều tôi ngụ ý khi tôi nói trở thành mây trắng -
hiện tượng không có đầu óc. Bạn thậm chí không thể hình
dung nổi biết bao im lặng có thể giáng xuống bạn khi đầu óc
không có đó. Cái đầu vật lí của bạn sẽ vẫn còn có đó, nhưng
việc can dự, sự ám ảnh không có đó. Cái đầu không phải là
vấn đề. Nó là thiết bị đẹp, kì diệu, cái máy tính vĩ đại nhất đã
được phát minh ra, một cơ chế phức tạp và hiệu quả đến thế.
Nó thật đẹp. Bạn có thể dùng nó, bạn có thể tận hưởng việc
dùng nó. Nhưng bạn đã lấy từ đâu cái ý tưởng rằng bạn đang
ở trong nó? Dường như chỉ là giáo lí giả tạo.
Bạn có thể không nhận biết rằng ở nước Nhật Bản cổ
xưa và cả ở những người Nhật Bản già, nếu bạn hỏi họ: Ông
suy nghĩ từ đâu? họ sẽ trỏ ngay vào bụng mình, bởi vì ở Nhật
Bản người ta đã dạy rằng bụng là trung tâm của suy nghĩ.
Cho nên khi người châu Âu tới Nhật Bản lần đầu tiên, họ không thể tin được rằng toàn bộ đất nước này nghĩ rằng đầu
óc là ở bụng, không phải trong đầu. Điều này hệt như thái độ
người châu Âu cho rằng bạn là ở bên trong cái đầu. Tại Nhật
Bản cổ, việc suy nghĩ từ bụng thực sự có tác dụng, nhưng
bây giờ họ đang dịch chuyển từ bụng lên đầu. Cũng còn có
các truyền thống khác coi suy nghĩ phát xuất từ bộ phận khác
của thân thể. Lão tử nói bạn nghĩ từ lòng bàn chân mình.
Cho nên có những kĩ thuật trong phái đạo gia để đi ra từ lòng
bàn chân - bởi vì suy nghĩ từ đó đi ra.
Thực tại là gì? Thực tại là: bạn đang ở ngoài. Nhưng bạn
có thể bị gắn bó với bất kì phần nào của thân thể - cái đầu là
nỗi ám ảnh của phương Tây, cái bụng là nỗi ám ảnh của
phương Đông. Bạn chắc phải đã nghe nói về D. H.
Lawrence. Ông ta quen nghĩ rằng người ta suy nghĩ từ trung
tâm dục, rằng đấy là trung tâm suy nghĩ thực sự, không phải
ở đâu khác.
Và mọi thứ đều như nhau - sai như nhau hoặc đúng như
nhau. Chẳng có gì để chọn bởi vì nhân chứng vượt ra ngoài.
Nó ở xung quanh thân thể và ở ngoài thân thể. Bạn có thể
gắn với bất kì phần nào của thân thể và bắt đầu nghĩ rằng đây
là phần chính. Không cần phải đi ra bởi vì bạn chưa bao giờ
ở trong cả. Con ngỗng ở ngoài - đã ở ngoài rồi!
Quan sát... và khi bạn quan sát bạn phải nhớ rằng trong
khi quan sát, đừng phán xét. Nếu bạn phán xét, quan sát bị
mất. Trong khi quan sát, đừng đánh giá. Nếu bạn đánh giá,
quan sát bị mất. Trong khi quan sát, đừng bình phẩm. Nếu
bạn bình phẩm, bạn đã lỡ mất vấn đề. Trong khi quan sát, chỉ
quan sát... dòng sông chảy, dòng suối tâm thức chảy, ý nghĩ
nguyên tử nổi lên tựa bọt nước, và bạn đang ngồi trên bờ
quan sát. Dòng suối cứ chảy mãi. Bạn không nói cái này tốt,
bạn không nói cái này xấu, và bạn không nói điều này không nên như thế, mà bạn cũng không nói điều này phải như thế.
Bạn không nói gì cả - bạn đơn giản quan sát. Không ai yêu
cầu bạn phải bình luận. Bạn không phải là quan toà - chỉ là
người quan sát.
Thế rồi xem điều xảy ra. Quan sát dòng sông, bỗng nhiên
bạn sẽ vượt ra ngoài... và con ngỗng sẽ ở ngoài. Một khi bạn
biết điều này tức là bạn ở ngoài, bạn có thể vẫn ở ngoài. Và
thế rồi bạn có thể di chuyển trên trái đất mà không đầu óc.
Cho nên đây là cách cắt bỏ đầu óc. Mọi người đều quan
tâm tới việc cắt bỏ đầu óc người khác - điều đó chẳng ích gì.
Bạn đã làm việc đó quá nhiều rồi. Cắt bỏ đầu óc của chính
bạn ấy. Không đầu óc chính là trong thiền sâu sắc.
Không, sức mạnh ý chí không ích gì cho bạn cả. Sức
mạnh ý chí không phải là sức mạnh chút nào, bởi vì nó phụ
thuộc vào bản ngã - hiện tượng rất nhỏ nhoi; nó không thể
tạo ra nhiều sức mạnh được. Khi bạn vô ý chí, thế thì bạn
mạnh mẽ - bởi vì thế thì bạn là một với cái toàn thể.
Sâu bên dưới, sức mạnh ý chí là một loại bất lực. Để che
dấu sự kiện chúng ta bất lực, chúng ta tạo ra ý chí. Chúng ta
tạo ra cái đối lập để lừa dối mình và người khác. Những
người cảm thấy mình ngu thường hay cố chứng tỏ rằng họ
khôn. Họ thường xuyên nhận biết rằng họ ngu cho nên họ
làm đủ mọi thứ để có vẻ khôn. Những người xấu hay cảm
thấy mình xấu bao giờ cũng cố làm cho mình đẹp - cho dù là
cái đẹp tô vẽ, chỉ bề ngoài, mặt nạ. Những người yếu bao giờ
cũng cố để có vẻ mạnh. Cái đối lập được tạo ra; đó là cách
duy nhất để che dấu thực tại bên trong. Một Hitler là một kẻ yếu đuối; đó là lí do tại sao ông ta tạo ra quá nhiều sức mạnh
ý chí xung quanh mình, chỉ để che dấu sự kiện đó. Một
người thực sự mạnh mẽ sẽ không nhận biết rằng mình mạnh.
Sức mạnh sẽ tuôn ra, nó sẽ có đó, nhưng người đó thậm chí
sẽ không ý thức về nó.
Lão Tử nói: Người đức hạnh thực sự chẳng bao giờ biết
rằng mình đức hạnh. Người thực sự đạo đức không bao giờ
nhận biết rằng mình là đạo đức. Nhưng người nhận biết rằng
mình đạo đức, lại có vô đạo đức bị che dấu ở sâu bên dưới.
Người nghĩ mình tốt, thánh thiện, hiền nhân, lại là tội nhân -
và người đó biết điều đó! Và để che dấu sự kiện này người
đó tạo ra cái đối lập.
Sức mạnh ý chí không phải là sức mạnh thực sự mà là
nhược điểm. Người thực sự mạnh mẽ không có ý chí của
riêng mình - cái toàn thể là ý chí của người đó. Người đó nổi
tựa mây trắng, là một với sự tồn tại, hoà hợp với nó. Ý chí
của bạn bao giờ cũng tạo ra xung đột. Nó làm bạn co lại, làm
cho bạn thành hòn đảo và thế thì tranh đấu bắt đầu.
Người vô ý chí sẽ tự nhiên vô đầu óc. Và nhớ, bạn không
thể thoát khỏi đầu óc mình được. Bạn có thể cắt bỏ nó - và
đó là điều dễ hơn cả. Thoát ra khỏi nó là điều gần như không
thể được, bởi vì ngay cả khái niệm thoát ra cũng là một phần
của nó. Cái đầu là một mớ lộn xộn, nó là hỗn độn. Bạn nghĩ,
rồi bạn cũng nghĩ cả đến việc chống lại việc nghĩ. Việc nghĩ
chống lại việc nghĩ cũng là việc nghĩ. Bạn đâu có ra khỏi nó.
Bạn có thể kết án các ý nghĩ của mình, nhưng kết án này lại
là ý nghĩ. Chẳng cái gì được đạt tới cả, bạn đi trong vòng
luẩn quẩn. Bạn có thể cứ đi nữa, nhưng bạn sẽ không thoát
ra.
Vậy phải làm gì? Làm sao thoát ra khỏi đầu óc? Một
điều duy nhất là có thể: đừng tạo ra đánh lộn bên trong và đừng tạo ra bất kì nỗ lực nào để thoát ra, bởi vì mọi nỗ lực
đều sẽ là tự tử. Thế thì có thể làm được gì? Đơn giản quan
sát. Ở trong và quan sát. Đừng cố thoát ra - ở trong và quan
sát.
Nếu bạn có thể quan sát, trong những khoảnh khắc quan
sát đó sẽ là không đầu óc. Bỗng nhiên bạn sẽ vượt ra ngoài.
Không phải là đi ra - vượt ra ngoài. Bỗng nhiên bạn sẽ lơ
lửng bên ngoài mình.
Có một chuyện thiền - rất ngớ ngẩn, như mọi chuyện
thiền đều ngớ ngẩn. Nhưng chúng phải ngớ ngẩn bởi vì cuộc
sống là như vậy; chúng mô tả cuộc sống như nó hiện hữu.
Một thiền sư quen hỏi đệ tử của mình: Thời gian trước
đây ta đã bỏ một con ngỗng vào chiếc lọ. Bây giờ con ngỗng
đã lớn, mà cổ lọ lại quá nhỏ nên con ngỗng không thể chui ra
được. Cái lọ lại rất quí giá và ta không muốn đập vỡ nó, cho
nên có tình huống khủng hoảng. Nếu con ngỗng không được
phép chui ra, nó sẽ chết. Ta có thể đập vỡ cái lọ và con
ngỗng sẽ ra được, nhưng ta lại không muốn đập vỡ cái lọ -
cái lọ quí lắm. Ta cũng không muốn giết chết con ngỗng.
Vậy các ông bảo làm sao bây giờ?
Đây chính là vấn đề! Con ngỗng ở trong cái đầu và cổ thì
rất hẹp. Bạn có thể đập vỡ đầu, nhưng nó lại quí giá. Hoặc
bạn để con ngỗng chết, nhưng điều đó nữa cũng không thể
được phép - bởi vì bạn là con ngỗng đó.
Thiền sư già tiếp tục hỏi các đệ tử, và đánh họ rồi nói với
họ: Tìm ngay ra cách đi... bởi vì không còn thời gian nữa!
Và chỉ có một lần ông chấp thuận câu trả lời. Một đệ tử
nói: Con ngỗng ở ngoài rồi!

Nhiều câu trả lời được nêu ra nhưng thầy bao giờ cũng
đánh người trả lời và nói không. Ai đó gợi ý làm điều gì đó
với cái lọ, nhưng lần nữa thầy sẽ nói: Lọ sẽ vỡ hay cái gì đó
sẽ sai và điều đó không được phép. Hay ai đó sẽ nói: Để con
ngỗng chết quách đi cho rồi nếu cái lọ quí đến thế. Chỉ có hai
cách đó thôi, không còn cách nào khác. Còn thầy thì chẳng
đưa ra thêm manh mối nào.
Nhưng với đệ tử này thầy cúi mình chạm chân anh ta và
nói: ông phải đấy - con ngỗng ở ngoài! Nó chưa bao giờ ở
trong.
Bạn ở ngoài! Bạn chưa bao giờ ở trong cả.
Cảm giác rằng bạn ở trong chỉ là quan niệm giả tạo.
Cho nên không có vấn đề thực về cách đưa bạn ra ngoài
đầu óc mình. Quan sát. Khi bạn quan sát, điều gì xảy ra?
Nhắm mắt lại và quan sát ý nghĩ. Điều gì xảy ra? Ý nghĩ có
đó, bên trong, nhưng bạn không bên trong. Người quan sát
bao giờ cũng vượt ra bên ngoài. Người quan sát bao giờ cũng
đứng trên núi. Mọi thứ chuyển động xung quanh còn người
quan sát thì vượt ra ngoài.
Người quan sát không bao giờ có thể ở trong, không bao
giờ có thể ở bên trong - người đó bao giờ cũng ở ngoài.
Quan sát nghĩa là ở ngoài. Bạn có thể gọi nó là chứng kiến,
nhận biết, chú ý hay bất kì cái gì bạn chọn để gọi nó, nhưng
điều bí mật là - quan sát! Bất kì khi nào bạn cảm thấy đầu óc
quá nhiều, ngồi xuống dưới gốc cây và quan sát, và đừng cố
đi ra. Ai sẽ ra? Chẳng ai ở trong cả. Toàn bộ nỗ lực là vô ích,
bởi vì nếu bạn chưa bao giờ ở trong, làm sao bạn có thể đi ra
được? Bạn có thể cứ cố gắng và cố gắng và dính líu vào nó,
bạn có thể phát khùng nhưng bạn sẽ chẳng bao giờ ra được.

Một khi bạn biết rằng trong khoảnh khắc quan sát bạn
vượt ra ngoài, siêu việt lên, bạn đang ở ngoài rồi. Và từ
khoảnh khắc đó bạn sẽ vô đầu óc. Đầu thuộc về thân thể,
không thuộc về bạn. Đầu là một phần của thân thể, nó thuộc
vào thân thể, nó có chức năng trong thân thể; nó thật đẹp, nó
thật tốt. Cái lọ là quí giá, và nếu bạn biết cách, biết bí mật về
nó, nó có thể được sử dụng.
Khi tôi đang nói với bạn, tôi đang làm gì? Dùng cái lọ.
Khi Phật thuyết giảng, ông ấy làm gì? Dùng cái lọ. Cái lọ
thực sự quí giá, đáng giữ gìn. Nhưng đây không phải là cách
để gìn giữ nó - chui vào trong nó và bị bắt giữ trong nó, và
thế rồi nỗ lực để thoát ra. Toàn bộ cuộc sống trở thành hỗn
độn.
Một khi bạn biết rằng quan sát là bạn ở ngoài, bạn trở
nên vô đầu óc. Thế thì bạn đi trên trái đất này mà không có
đầu óc. Một hiện tượng đẹp làm sao, một người đi không có
đầu óc! Đó là điều tôi ngụ ý khi tôi nói trở thành mây trắng -
hiện tượng không có đầu óc. Bạn thậm chí không thể hình
dung nổi biết bao im lặng có thể giáng xuống bạn khi đầu óc
không có đó. Cái đầu vật lí của bạn sẽ vẫn còn có đó, nhưng
việc can dự, sự ám ảnh không có đó. Cái đầu không phải là
vấn đề. Nó là thiết bị đẹp, kì diệu, cái máy tính vĩ đại nhất đã
được phát minh ra, một cơ chế phức tạp và hiệu quả đến thế.
Nó thật đẹp. Bạn có thể dùng nó, bạn có thể tận hưởng việc
dùng nó. Nhưng bạn đã lấy từ đâu cái ý tưởng rằng bạn đang
ở trong nó? Dường như chỉ là giáo lí giả tạo.
Bạn có thể không nhận biết rằng ở nước Nhật Bản cổ
xưa và cả ở những người Nhật Bản già, nếu bạn hỏi họ: Ông
suy nghĩ từ đâu? họ sẽ trỏ ngay vào bụng mình, bởi vì ở Nhật
Bản người ta đã dạy rằng bụng là trung tâm của suy nghĩ.
Cho nên khi người châu Âu tới Nhật Bản lần đầu tiên, họ không thể tin được rằng toàn bộ đất nước này nghĩ rằng đầu
óc là ở bụng, không phải trong đầu. Điều này hệt như thái độ
người châu Âu cho rằng bạn là ở bên trong cái đầu. Tại Nhật
Bản cổ, việc suy nghĩ từ bụng thực sự có tác dụng, nhưng
bây giờ họ đang dịch chuyển từ bụng lên đầu. Cũng còn có
các truyền thống khác coi suy nghĩ phát xuất từ bộ phận khác
của thân thể. Lão tử nói bạn nghĩ từ lòng bàn chân mình.
Cho nên có những kĩ thuật trong phái đạo gia để đi ra từ lòng
bàn chân - bởi vì suy nghĩ từ đó đi ra.
Thực tại là gì? Thực tại là: bạn đang ở ngoài. Nhưng bạn
có thể bị gắn bó với bất kì phần nào của thân thể - cái đầu là
nỗi ám ảnh của phương Tây, cái bụng là nỗi ám ảnh của
phương Đông. Bạn chắc phải đã nghe nói về D. H.
Lawrence. Ông ta quen nghĩ rằng người ta suy nghĩ từ trung
tâm dục, rằng đấy là trung tâm suy nghĩ thực sự, không phải
ở đâu khác.
Và mọi thứ đều như nhau - sai như nhau hoặc đúng như
nhau. Chẳng có gì để chọn bởi vì nhân chứng vượt ra ngoài.
Nó ở xung quanh thân thể và ở ngoài thân thể. Bạn có thể
gắn với bất kì phần nào của thân thể và bắt đầu nghĩ rằng đây
là phần chính. Không cần phải đi ra bởi vì bạn chưa bao giờ
ở trong cả. Con ngỗng ở ngoài - đã ở ngoài rồi!
Quan sát... và khi bạn quan sát bạn phải nhớ rằng trong
khi quan sát, đừng phán xét. Nếu bạn phán xét, quan sát bị
mất. Trong khi quan sát, đừng đánh giá. Nếu bạn đánh giá,
quan sát bị mất. Trong khi quan sát, đừng bình phẩm. Nếu
bạn bình phẩm, bạn đã lỡ mất vấn đề. Trong khi quan sát, chỉ
quan sát... dòng sông chảy, dòng suối tâm thức chảy, ý nghĩ
nguyên tử nổi lên tựa bọt nước, và bạn đang ngồi trên bờ
quan sát. Dòng suối cứ chảy mãi. Bạn không nói cái này tốt,
bạn không nói cái này xấu, và bạn không nói điều này không nên như thế, mà bạn cũng không nói điều này phải như thế.
Bạn không nói gì cả - bạn đơn giản quan sát. Không ai yêu
cầu bạn phải bình luận. Bạn không phải là quan toà - chỉ là
người quan sát.
Thế rồi xem điều xảy ra. Quan sát dòng sông, bỗng nhiên
bạn sẽ vượt ra ngoài... và con ngỗng sẽ ở ngoài. Một khi bạn
biết điều này tức là bạn ở ngoài, bạn có thể vẫn ở ngoài. Và
thế rồi bạn có thể di chuyển trên trái đất mà không đầu óc.
Cho nên đây là cách cắt bỏ đầu óc. Mọi người đều quan
tâm tới việc cắt bỏ đầu óc người khác - điều đó chẳng ích gì.
Bạn đã làm việc đó quá nhiều rồi. Cắt bỏ đầu óc của chính
bạn ấy. Không đầu óc chính là trong thiền sâu sắc.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

HÃY TÌM LẠI CHÍNH MÌNH BẰNG SỰ THỨC TÌNH MỤC ĐÍCH SỐNG

Nhân loại đã thực sự sẵn sàng cho một quá trình chuyển biến nhận thức , một quá trình nở hoa sâu sắc và triệt để của tâm thức đến độ , so với quá trình này thì việc cây cỏ nở hoa 114 triệu năm trước đây , dù cho đẹp đến mấy thì đấy cũng chỉ là sự phản ánh nhạt nhòa ? Liệu con người có thể từ bỏ tầng tầng lớp lớp những cách nghĩ bị bó buộc cũ và trở nên giống như những tinh thể pha lê trong suốt để ánh sang nhận thức xuyên qua dễ dàng ?

Liệu con người có thể thoát ra khỏi trường hấp dẫn của chủ nghĩa vật chất , thoát ra khỏi tình trạng tự đồng nhất mình với hình tướng ?

Khả năng chuyển hóa này cũng là thông điệp chính của những giáo lý sâu sắc để khai thị cho con người .Những người phát đi thông điệp này – như Đức Phật , chúa Jesus và nhiều người khác – là những bông hoa đầu tiên của nhân loại . Họ là những vị Thầy tiên phong , rất hiếm hoi và quý giá vô cùng . Tuy vậy , một sự chuyển hóa rộng khắp chưa thể xảy ra vào thời điểm đó được , nên thông điệp của họ bị bóp méo đi rất nhiều . Ngoại trừ ở một số ít người , tâm thức của con người thời ấy nói chung chưa được chuyển hóa nhiều

Bây giờ thì nhân loại đã sẵn sàng để chuyển hóa chưa ? tại sao lúc này mới thật là thời cơ ? Ban có thể làm gì để thúc đẩy quá trình chuyển hóa nội tại này ? Đặc điểm của nhận thức cũ đầy tính bản ngã là gì và đâu là dấu hiệu của một tâm thức mới đang trổi dậy ?

Những câu hỏi này và một số câu hỏi khác sẽ được đề cập trong cuốn sách này . Quan trọng hơn , quyển sách cũng chính là một công cụ có tính chuyển hóa , xuất phát từ một nhận thức mới đầy tính nổi dậy . Những ý tưởng và khái niệm ở đây tuy quan trọng , nhưng đó cũng là thứ yếu . Chính những tấm bảng chỉ đường giúp bảng chỉ đường giúp bạn đi đến trạng thái thức tỉnh . Trong lúc đọc quyển sách này , một sự chuyển hóa sẽ xảy ra trong bạn

Mục đích chính của quyển sách không phải là để cung cấp thêm thông tin hay những niềm tin mù quáng cho trí năng của bạn , hay cố thuyết phục bạn về một điều gì đó , mà nó mang đến cho bạn một sự chuyển hóa trong nhận thức , tức là thức tỉnh bạn ra khỏi những dòng suy nghĩ miên man ở trong đầu

Nếu được như vậy thì bạn sẽ không chỉ thấy cuốn sách này là “thú vị” . Vì “thú vị” có nghĩa là bạn còn đứng ở bên ngoài , tìm vui với những ý nghĩ , và khái niệm ở trong đầu bạn để tu duy rằng mình đồng ý hay không đồng ý với cuốn sách .

Vì cuốn sách này được viết cho bạn , do đó cuốn sách hoặc rất vô nghĩa đối với bạn , hoặc nó làm cho nhận thức của bạn có sự thay đổi lớn . Tuy nhiên cuốn sách này chỉ có thể thức tỉnh những người đã sẵn sang để tỉnh thức

Tuy nhiên khi có một người vừa tỉnh thức thì biến cố này sẽ tạo nên một quán tính trong tâm thức của tập thể , giúp cho sự tỉnh thức xảy ra dễ dàng hơn ở những người khác . Nếu trong lúc này bạn chưa rõ tỉnh thức nghĩa là gì , thì bạn cũng không cần bận tâm nhiều vể nghĩa của từ ấy , hãy cứ tiếp tục đọc và trong bạn có sự tỉnh thức , thì bạn sẽ hiểu “ tỉnh thức “ có nghĩa là gì

Quá trình tỉnh thức một khi đã bắt đầu ở trong bạn rồi thì không thể đảo ngược lại ; và để cho quá trình này được bắt đầu ,bạn chỉ cần trải qua trạng thái thức tỉnh – dù chỉ tong môt thoáng chốc

Đối với một số người thì một thoáng chốc của trạng thái thức tỉnh đó sẽ xảy đến khi họ đọc cuốn sách này . Còn đối với những người khác thì cuốn sách sẽ giúp họ nhận ra rằng quá trình tỉnh thức đã xảy ra ở trong họ rồi , nhưng bây giờ họ mới nhận ra .

Ở một số người thì quá trình tỉnh thức chỉ xảy ra khi họ gặp phải những mất mát hay khổ đau lớn

Trong khi ở những người khác , là khi họ tiếp xúc với những bậc Thầy hay những giáo lý về tâm linh , hay do đọc cuốn “ Sức mạnh của Hiện tại “ hay những cuốn sách có giá trị tâm linh sống động khác . Hoặc có thể là sự tổng hợp của tất cả những điều ấy . Tuy nhiên , một khi sự thức tỉnh đã bắt đầu ở trong bạn thì cuốn sách này sẽ giúp cho bạn đẩy nhanh và gia tăng cường độ tỉnh thức

Điều căn bản nhất của quá trình thức tỉnh là :

Nhận ra sự mê mờ đang tồn tại trong bạn

Nhận diện bản ngã của bạn khi nó đang nói , đang nghĩ , đang làm một việc nào đó

Nhận ra thói quen suy nghĩ đầy tính băng hoại trong tâm thức của tập thể đang thẩm thấu vào mọi khía cạnh của đời sống , kéo dài thêm tình trạng chưa thức tỉnh

Đó là lý do tôi viết quyển sách này : để nêu lên những khía cạnh chính của bản ngã và cách bản ngã hoạt động trong bạn cũng như trong tâm thức tập thể . Điều này có ý nghĩa quan trọng , vì hai lý do chính .

Trước hết , nếu bạn không nhận ra được những cơ cấu hoạt động của bản ngã , bạn sẽ không nhận diện được nó , và sẽ nhầm lẫn mà liên tục tự đồng hóa mình với bản ngã , tức là vô tình bạn để cho bản ngã chứ ngự lấy bạn , mạo danh là bạn

Thứ hai , tự than việc nhận diện bản ngã ở trong bạn chính là một trong những phương cách giúp cho sự tỉnh thức ở trong bạn được diễn ra . Khi bạn nhận ra sự mê lầm của mình , thì cái làm cho sự nhận biết ấy có thể diễn ra chính là thứ nhận thức mới đang trỗi dậy , đó cũng chính là tỉnh thức .

như ta không thể đấu tranh lại bong tối , hay chống đối lại sự mê mờ . Điều mà ta cần làm là mang ánh sáng của nhận thức vào những nơi tối tăm này

Và bạn chính là Ánh sang đó

Bài đăng phổ biến

Lưu trữ Blog