NHỊP ĐẬP CỦA TUYỆT ĐỐI
Om,
Cái đó là toàn thể, và cái này cũng là toàn thể.
Vì chỉ cái toàn thể được sinh ra từ toàn thể;
và khi cái toàn thể được lấy ra từ cái toàn thể,
Chú ý, phần còn lại là toàn thể.
Om. An bình, an bình, an bình - Tất cả là phép màu
Tất cả mọi thứ trong thế giới này, hữu cơ và vô cơ,
đều tràn ngập với Thượng đế.
tận hưởng chúng qua việc từ bỏ chúng.
được tách rời;
đừng thèm muốn giầu có của người khác.- Không của tôi không của bạn
Với người như ông,
người muốn sống một trăm năm
tham dự vào các hoạt động trên thế giới
và tin rằng “Ta là người làm,”
không có con đường nào khác hơn con đường này -
con đường của việc sống mà không bị hoen ố
bởi việc làm của ông. - Hình dáng của nước
Yếu tố tâm linh cao nhất đó,
atman, có bản chất không đổi thay,
và có chuyển động nhanh hơn tâm trí.
Các giác quan không thể với tới nó,
vì nó đứng trước tất cả chúng.
Trong sự tĩnh lặng của nó,
nó vượt qua mọi thứ chuyển động.
Chỉ trong sự hiện diện của nó mà
khí sắc cai quản mọi hoạt động
của mọi sinh linh - Cột mốc số không
Yếu tố tâm linh cao nhất
đang chuyển động
và nó cũng không chuyển động.
Nó đi xa mà ở gần.
Nó bị che giấu trong mọi vật
và nó cũng ở ngoài mọi vật. - Chân lí là ngớ ngẩn
Người thấy toàn bộ thế giới
các đối tượng hữu tình và vô tình
Ở bên trong mình
và cũng thấy bản thân mình
trong mọi đối tượng hữu tình và vô tình,
bởi điều này,
không còn căm ghét ai nữa. - Trở thành tấm gương
Sầu não hay gắn bó nào
có thể còn có đấy cho linh hồn đã chứng ngộ -
người trí huệ -
khi mọi đối tượng hữu tình và vô tình
của thế giới
đã trở thành cái ta của người ấy,
khi người ấy thấy cái một ở mọi nơi? - Cái bóng của bản ngã
Nó lan toả khắp nơi,
nó là cái thuần khiết nhất,
nó vô thân thể, nó không thể bị phá huỷ,
nó không có gân cốt, nó không tì vết,
nó vô tội, nó thấy hết,
nó biết hết,
nó là cái tốt nhất trong những cái tốt,
và nó là tự sáng tạo - Bên ngoài khoa học
Những người đi theo
con đường của dốt nát
sẽ đi vào trong bóng tối;
và những người đã bị cuốn hút vào
trong hiểu biết
đi vào bóng tối còn lớn hơn.- Dốt nát sẽ chỉ cho bạn con đường
Một kết quả, họ nói,
thu được từ vidya,
và kết quả khác, họ nói,
cũng thu được từ avidya;
do vậy chúng ta đã nghe
từ người trí huệ
người đó giải thích điều đó cho chúng ta. -Tôi cũng lắng nghe
Người biết
cả vidya và avidya
vượt qua cái chết qua avidya
và kinh nghiệm cái bất tử
qua vidya.- Tôi không là thân thể
Những người bị cuốn hút vào sự hoàn thành
của prakriti - tạo hoá biểu hiện -
thì đi vào bóng tối,
còn những người bị hấp thu vào sự hoàn thành
của prakriti giấu kín - tạo hoá không biểu hiện -
thì đi vào bóng tối còn lớn hơn - Con vật, cây cỏ hay Thượng đế?
Người ta đã chỉ ra rằng
kết quả thu được
bởi việc tôn thờ Brahman biểu hiện
là khác với kết quả thu được
từ việc tôn thờ Brahman không biểu hiện.
Chúng tôi đã nghe điều này từ những người trí huệ
người biết và giải thích điều đó cho chúng tôi.- Hạt mầm và cái cây
Người biết tới Brahman không biểu hiện
và đồng thời biết cả Brahman biểu hiện,
đã vượt qua cái chết
bởi việc tôn thờ Brahman biểu hiện,
đạt tới cái bất tử
bởi việc tôn thờ Brahman không biểu hiện - Chúng ta chết đi
Khuôn mặt của Brahman đó,
ngồi ở giữa sự tràn trề ánh sáng,
bị che phủ bởi tấm màn vàng.
Xin Thượng đế cởi bỏ tấm màn đó ra
để cho con, người tìm kiếm chân lí,
có thể đạt tới điều tối cao. - Chỉ việc biết còn lại
Hỡi mặt trời,
người nuôi dưỡng và người hỗ trợ cho thế giới,
Hỡi lữ khách đơn độc trên bầu trời,
Hỡi Yama, hỡi mặt trời, hỡi mặt trời của Brahman,
Con xin cầu khẩn ngài rút lại các tia sáng.
Con thấy hình ngài, tràn đầy ân huệ và hào hiệp.
Con là người đang ngồi trong
vòng tròn của các mặt trời.- Cái nhảy tối thượng
Bây giờ xin để tâm hồn ta gặp cái tuyệt đối
đang tràn ngập tất cả qua sinh khí,
và để cho thân thể ta được thu thành tro.
Này tâm trí đầy bản ngã và ham muốn,
bây giờ nhớ hành động quá khứ của mi đi,
nhớ hành vi quá khứ của mi đi. - Tại cánh cửa của Samadhi
Hỡi ngọn lửa,
xin dẫn chúng con theo đường đúng.
Hỡi Thượng đế,
người biết tất cả tri thức và hành động,
phá huỷ tội lỗi dối trá của chúng con.
Chúng con cúi lạy ngài vô hạn lần.- Biến đổi là phép thử
Om.
Cái đó là hoàn hảo và cái này cũng là hoàn hảo.
Vì chỉ cái hoàn hảo được sinh ra từ cái hoàn hảo;
và khi cái hoàn hảo
được lấy đi từ cái hoàn hảo,
chú ý, cái còn lại là hoàn hảo.
Om. An bình, an bình, an bình - Sự tồn tại là một
Tìm kiếm cái không là phúc lạc
Mọi người của thế gian này đều ảo tưởng. Họ bao giờ cũng khao khát cái gì đó, nói cách khác, bao giờ cũng trong tìm kiếm. Nhưng người trí huệ thức dậy. Họ chọn lí luận thay cho thói quen. Họ tập
trung tâm trí mình vào cái siêu phàm và để cho thân thể
họ thay đổi theo mùa. Mọi hiện tượng đều trống rỗng. Họ
không chứa cái gì đáng ham muốn. Tai hoạ mãi mãi thay
đổi cùng thịnh vượng. Cư ngụ trong ba cõi giới là cư ngụ
trong nhà cháy. Có thân thể là khổ. Bất kì ai có thân thể
có biết tới an bình không?
Chư Phật không cứu chư Phật. Và đừng dùng Phật để tôn thờ Phật.
Đừng dùng tâm trí để cầu Phật. Chư Phật không tụng
kinh. Chư Phật không giữ giới luật. Và chư Phật không
phá giới luật. Chư Phật không giữ hay phá điều gì cả. Chư
Phật không làm việc thiện hay ác.
Để tìm Phật, ông phải thấy bản tính của mình. Bất kì ai
thấy bản tính mình đều là Phật. Nếu ông không thấy bản
tính của mình, cầu chư Phật, đọc kinh, và giữ giới luật tất
cả đều vô dụng.
Bản tính của ông là vị Phật. Và Phật là người tự do, tự do
với kế hoạch, tự do với lo lắng. Nếu ông không thấy bản
tính của mình và chạy quanh cả ngày để tìm ở đâu đó
khác, ông sẽ không bao giờ tìm thấy chứng ngộ.
Bản tính người hữu tử của chúng ta là phật tính của chúng ta. Bên ngoài bản tính này không có phật. Phật là bản tính của chúng ta . Không có phật bên ngoài bản tính này. Và không có bản tính nào bên ngoài phật này
Phật đơn giản có nghĩa là người đã thức
tỉnh. Phật Gautam là người thức tỉnh nổi tiếng nhất nhưng
điều đó không có nghĩa là ông ấy là người đã thức tỉnh duy
nhất. Đã có nhiều vị phật trước ông ấy và sẽ có nhiều vị phật
sau ông ấy, chừng nào mà mọi con người có thể trở thành vị
phật, sẽ cứ có sinh sôi thêm mãi chư phật mới trong tương
lai. Tên riêng của Phật Gautam là Siddhartha. Gautama là họ
của ông ấy cho nên tên của ông ấy là Gautam Siddhartha.
Phật không phải là tên ông ấy, đấy là sự thức tỉnh của ông
ấy.
Nếu ông đạt tới bất kì cái gì tất
cả đấy chỉ là điều kiện, đấy là nghiệp. Nó nảy sinh trong sự
trừng phạt. Nó làm quay Bánh xe. Và chừng nào ông còn là
chủ thể cho sinh và tử, ông sẽ không bao giờ đạt được chứng
ngộ. Để đạt tới chứng ngộ ông phải thấy bản tính của mình.
Chừng nào ông còn chưa thấy bản tính của mình, mọi việc
nói này về nhân quả đều vô nghĩa.
Vị phật là tự do với nghiệp, tự do với nhân quả. Nói ông
ấy đạt tới bất kì điều gì là phỉ báng vị phật.
Ông ấy có thể đạt tới điều gì? Ngay cả việc hội tụ vào tâm
trí, vào quyền năng, hiểu biết hay cách nhìn đều là không
thể được với vị phật. Vị phật không phải là người một
chiều.
Vị phật không giữ giới luật. Vị phật không làm điều thiện hay ác. Vị phật không hăng hái hay lười biếng. Vị phật là ai đó làm cái không, ai đó thậm chí không thể hội tụ tâm trí mình vào vị phật.
Vị phật không phải là vị phật. Đừng nghĩ về chư phật, Nếu ông không thấy điều ta đang nói tới, ông sẽ không bao giờ biết tới vô trí riêng của mình ; Mọi người không thấy bản tính của mình và tưởng tượng
họ có thể thực hành làm cái không mọi lúc đều là kẻ nói dối và kẻ ngu.
Không có đâu mà đi và không có gì để đạt tới.
Bạn đã ở đó ở nơi bạn cần ở.
Tìm kiếm là tội lỗi duy nhất.
Tìm là con đường duy nhất đi lạc lối.
Nhưng giả sử tôi không thấy bản tính mình,
không lẽ tôi vẫn không thể đạt tới chứng ngộ bằng việc cầu
khẩn chư phật, đọc kinh, cúng dường, gìn giữ giới luật, thực
hiện cầu nguyện hay làm những việc tốt sao?
Không, ông không thể chứng ngộ được.
Nếu ông đạt tới bất kì cái gì tất
cả đấy chỉ là điều kiện, đấy là nghiệp. Nó nảy sinh trong sự
trừng phạt. Nó làm quay Bánh xe. Và chừng nào ông còn là
chủ thể cho sinh và tử, ông sẽ không bao giờ đạt được chứng
ngộ ; Để đạt tới chứng ngộ ông phải thấy bản tính của mình.
Phật nói mọi người đều bị ảo tưởng. Đây là lí do tại sao
khi họ hành động họ rơi vào Dòng sông tái sinh vô tận. Và
cố gắng thoát ra, họ chỉ chìm sâu thêm. Và tất cả bởi vì họ
không thấy bản tính của họ. Nếu mọi người không bị ảo
tưởng, tại sao họ hỏi về điều gì đó ngay phía trước họ?
Không người nào trong họ hiểu sự chuyển động của tay và
chân riêng của họ. Vị Phật không bị sai lầm. Nhưng người bị
ảo tưởng không biết họ là ai.
Cái gì đó khó thăm dò được biết bởi vị phật chứ không ai
khác.
Chỉ người trí huệ biết vô trí này, vô trí này được gọi là
pháp tính, vô trí này được gọi là giải thoát.
Cả sống lẫn chết không thể ngăn trở vô trí này. Không cái
gì có thể ngăn trở được.. Nó cũng còn được gọi là
Tathagata (như lai) Không thể ngăn được, Cái không thể
hiểu được, Cái Ta thiêng liêng, Cái Bất tử, Trí huệ vĩ đại.
Chư Phật cũng biến thiên, nhưng không ai để lại vô trí riêng
của mình.
Phật tử nghĩ chỉ Phật Gautam là đúng; Christ không thể
đúng được. Hiểu lầm phát sinh bởi vì họ nghĩ mọi vị phật
trong các thời đại đều như nhau.
Trong sự tồn tại, không cái gì là như nhau cả.
Mọi người đều có tính duy nhất của riêng mình.
Đó là lí do tại sao tôi đã nói về biết bao nhiêu người
chứng ngộ. Điều này đã được làm lần đầu tiên trong toàn bộ
lịch sử con người. Người Hindu đã từng nói về Krishna, về
Rama; Phật tử đã từng nói về Phật, về Bồ đề đạt ma; người
Ki tô giáo đã từng nói về Christ, thánh Francis, Meister
Eckhart. Người Mô ha mét giáo đã từng nói về Mohammed;
người Sufi đã từng nói về Jalaluddin Rumi, Sarmad, Al-
Hillaj Mansoor. Nhưng không ai dám gắn tất cả những người
chứng ngộ đó lại với nhau.
Dù khác nhau thế nào trong hành vi của họ, dù khác nhau thế nào trong triết lí của họ, dù khác nhau thế nào trong hành động của họ, dù khác
nhau thế nào trong tính cá nhân của họ, vẫn có cùng một hương vị, vẫn có cùng vô trí. Cốt lõi bên trong nhất của họ là một. Đấy là cùng ánh sang
Đừng căn cứ vào hình dáng chiếc nến. Chiếc nến có thể
có bất kì hình dáng nào, nhưng ngọn lửa trong mọi chiếc nến
- với hình dạng khác nhau, kích cỡ khác nhau, mầu sắc khác
nhau - là một. Những người biết tới ngọn lửa không bận tâm
tới chiếc nến và hình dáng của chúng và kích thước của
chúng và mầu sắc của chúng. Điều quan trọng không phải là
chiếc nến, điều quan trọng là ngọn lửa.
Vô trí là ngọn lửa của mọi người đã thức tỉnh. Người đó
vận hành từ tự tính của mình, không từ tâm trí của mình.
"Mọi người nên nhận ra rằng bản tính phật
là cái gì đó mà họ bao giờ cũng có."
"Mọi thứ có hình dạng đều là ảo tưởng."
Chúng cũng nói, "Bất kì chỗ nào ông ở, đều có phật."
Vô trí của ông là vị phật. Đừng dùng vị phật để tôn thờ
vị phật.
Do đó, Phật đã không dạy tôn thờ, bởi vì điều đó là xấu.
Tất cả đều là phật - vài người đang ngủ, vài người thức,
nhưng điều đó không tạo ra khác biệt mấy. Những người
đang ngủ sẽ trở nên thức. Những người thức đã từng ngủ.
Không có vấn đề tôn thờ. Không có lời cầu nguyện như
trong giáo huấn của Phật.
Ngay cả vị phật hay bồ tát bỗng nhiên xuất hiện trước
ông, không có nhu cầu tôn kính.
Ông ấy đang nói:
không có nhu cầu tôn kính. Ông ấy không nói rằng không có
khả năng nào cho tôn kính tự phát. Không có nhu cầu; nó
không phải là bổn phận. Bạn không bị buộc phải tôn kính vị
phật, nhưng toàn bộ bản thể bạn có thể cảm thấy, mặc dầu
không có nhu cầu. Không có nhu cầu nào, bạn có thể cảm
thấy tôn kính lớn lao, lòng biết ơn lớn lao chỉ bởi vì vị phật
biểu thị cho tương lai của bạn, nhắc nhở bạn về tự tính của
bạn. Ông ấy là người nhắc nhở. Ông ấy là mũi tên trỏ tới bạn.
Cho nên không có nhu cầu tôn kính, nhưng có thể có tình
cảm tự phát cho tôn kính.
Ngay cả Mahakashyapa cũng chạm chân Phật Gautam;
không có nhu cầu. Ngay cả Bồ đề đạt ma, hàng ngày - mặc
dầu Phật đã chết một nghìn năm trước - vẫn quen cúi mình từ
Trung Quốc, hướng về nơi Phật đã trở nên chứng ngộ, gần
Bodh Gaya, bên bờ dòng sông nhỏ, Niranjana.
Họ rơi khỏi Đạo. Tại sao tôn thờ các ảo tưởng được sinh
ra từ tâm trí? Những người tôn thờ không biết.
Vô trí của ông về cơ bản là trống rỗng. Mọi hình tướng
đều là ảo tưởng. Đừng ôm giữ vào hình tướng.
Nếu ông thấy linh ảnh vị phật, pháp hay bồ tát và bầy tỏ
tôn kính với họ, ông hạ tầng bản thân mình vào cõi người
hữu tử
Có hai mươi điều khó đạt tới hay khó hoàn thành
trong thế giới này.
1. Khó mà người nghèo làm từ thiện.
2. Khó mà người mạnh và giầu tuân theo đạo.
3. Khó mà coi nhẹ cuộc sống và đi tới cái chết
chắc chắn.
4. Khó mà là người được hạnh phúc quen biết với
kinh phật.
5. Khó mà có cơ hội cho một người được sinh vào
thời của vị phật.
6. Khó mà chinh phục được đam mê, khó ngăn
cản được ham muốn ích kỉ.
7. Khó mà không khao khát điều dễ chịu.
8. Khó mà không đi vào đam mê khi bị coi
thường.
9. Khó mà không lạm dụng thẩm quyền của mình.
10. Khó mà điềm tĩnh và chất phác trong mọi cư
xử với người khác.
11. Khó mà thấu đáo trong học tập và vét hết
trong điều tra.
12. Khó mà kìm nén lòng tự hào bản ngã.
13. Khó mà không cảm thấy khinh thường người
thất học.
14. Khó mà là người hiểu biết và thực tế.
15. Khó mà không bày tỏ ý kiến về người khác.
16. Khó mà có cơ hội để người ta được giới thiệu
với bậc thầy tâm linh thực sự.
17. Khó mà có được cái nhìn thấu vào bản chất
con người, và thực hành đạo.
18. Khó mà đi theo các bước của vị cứu tinh.
19. Khó mà bao giờ cũng là thầy của chính mình.
20. Khó mà hiểu thấu đáo con đường của vị phật.
NHỊP ĐẬP CỦA TUYỆT ĐỐI
Om,
Cái đó là toàn thể, và cái này cũng là toàn thể.
Vì chỉ cái toàn thể được sinh ra từ toàn thể;
và khi cái toàn thể được lấy ra từ cái toàn thể,
Chú ý, phần còn lại là toàn thể.
Om. An bình, an bình, an bình - Tất cả là phép màu
Tất cả mọi thứ trong thế giới này, hữu cơ và vô cơ,
đều tràn ngập với Thượng đế.
tận hưởng chúng qua việc từ bỏ chúng.
được tách rời;
đừng thèm muốn giầu có của người khác.- Không của tôi không của bạn
Với người như ông,
người muốn sống một trăm năm
tham dự vào các hoạt động trên thế giới
và tin rằng “Ta là người làm,”
không có con đường nào khác hơn con đường này -
con đường của việc sống mà không bị hoen ố
bởi việc làm của ông. - Hình dáng của nước
Yếu tố tâm linh cao nhất đó,
atman, có bản chất không đổi thay,
và có chuyển động nhanh hơn tâm trí.
Các giác quan không thể với tới nó,
vì nó đứng trước tất cả chúng.
Trong sự tĩnh lặng của nó,
nó vượt qua mọi thứ chuyển động.
Chỉ trong sự hiện diện của nó mà
khí sắc cai quản mọi hoạt động
của mọi sinh linh - Cột mốc số không
Yếu tố tâm linh cao nhất
đang chuyển động
và nó cũng không chuyển động.
Nó đi xa mà ở gần.
Nó bị che giấu trong mọi vật
và nó cũng ở ngoài mọi vật. - Chân lí là ngớ ngẩn
Người thấy toàn bộ thế giới
các đối tượng hữu tình và vô tình
Ở bên trong mình
và cũng thấy bản thân mình
trong mọi đối tượng hữu tình và vô tình,
bởi điều này,
không còn căm ghét ai nữa. - Trở thành tấm gương
Sầu não hay gắn bó nào
có thể còn có đấy cho linh hồn đã chứng ngộ -
người trí huệ -
khi mọi đối tượng hữu tình và vô tình
của thế giới
đã trở thành cái ta của người ấy,
khi người ấy thấy cái một ở mọi nơi? - Cái bóng của bản ngã
Nó lan toả khắp nơi,
nó là cái thuần khiết nhất,
nó vô thân thể, nó không thể bị phá huỷ,
nó không có gân cốt, nó không tì vết,
nó vô tội, nó thấy hết,
nó biết hết,
nó là cái tốt nhất trong những cái tốt,
và nó là tự sáng tạo - Bên ngoài khoa học
Những người đi theo
con đường của dốt nát
sẽ đi vào trong bóng tối;
và những người đã bị cuốn hút vào
trong hiểu biết
đi vào bóng tối còn lớn hơn.- Dốt nát sẽ chỉ cho bạn con đường
Một kết quả, họ nói,
thu được từ vidya,
và kết quả khác, họ nói,
cũng thu được từ avidya;
do vậy chúng ta đã nghe
từ người trí huệ
người đó giải thích điều đó cho chúng ta. -Tôi cũng lắng nghe
Người biết
cả vidya và avidya
vượt qua cái chết qua avidya
và kinh nghiệm cái bất tử
qua vidya.- Tôi không là thân thể
Những người bị cuốn hút vào sự hoàn thành
của prakriti - tạo hoá biểu hiện -
thì đi vào bóng tối,
còn những người bị hấp thu vào sự hoàn thành
của prakriti giấu kín - tạo hoá không biểu hiện -
thì đi vào bóng tối còn lớn hơn - Con vật, cây cỏ hay Thượng đế?
Người ta đã chỉ ra rằng
kết quả thu được
bởi việc tôn thờ Brahman biểu hiện
là khác với kết quả thu được
từ việc tôn thờ Brahman không biểu hiện.
Chúng tôi đã nghe điều này từ những người trí huệ
người biết và giải thích điều đó cho chúng tôi.- Hạt mầm và cái cây
Người biết tới Brahman không biểu hiện
và đồng thời biết cả Brahman biểu hiện,
đã vượt qua cái chết
bởi việc tôn thờ Brahman biểu hiện,
đạt tới cái bất tử
bởi việc tôn thờ Brahman không biểu hiện - Chúng ta chết đi
Khuôn mặt của Brahman đó,
ngồi ở giữa sự tràn trề ánh sáng,
bị che phủ bởi tấm màn vàng.
Xin Thượng đế cởi bỏ tấm màn đó ra
để cho con, người tìm kiếm chân lí,
có thể đạt tới điều tối cao. - Chỉ việc biết còn lại
Hỡi mặt trời,
người nuôi dưỡng và người hỗ trợ cho thế giới,
Hỡi lữ khách đơn độc trên bầu trời,
Hỡi Yama, hỡi mặt trời, hỡi mặt trời của Brahman,
Con xin cầu khẩn ngài rút lại các tia sáng.
Con thấy hình ngài, tràn đầy ân huệ và hào hiệp.
Con là người đang ngồi trong
vòng tròn của các mặt trời.- Cái nhảy tối thượng
Bây giờ xin để tâm hồn ta gặp cái tuyệt đối
đang tràn ngập tất cả qua sinh khí,
và để cho thân thể ta được thu thành tro.
Này tâm trí đầy bản ngã và ham muốn,
bây giờ nhớ hành động quá khứ của mi đi,
nhớ hành vi quá khứ của mi đi. - Tại cánh cửa của Samadhi
Hỡi ngọn lửa,
xin dẫn chúng con theo đường đúng.
Hỡi Thượng đế,
người biết tất cả tri thức và hành động,
phá huỷ tội lỗi dối trá của chúng con.
Chúng con cúi lạy ngài vô hạn lần.- Biến đổi là phép thử
Om.
Cái đó là hoàn hảo và cái này cũng là hoàn hảo.
Vì chỉ cái hoàn hảo được sinh ra từ cái hoàn hảo;
và khi cái hoàn hảo
được lấy đi từ cái hoàn hảo,
chú ý, cái còn lại là hoàn hảo.
Om. An bình, an bình, an bình - Sự tồn tại là một
Tìm kiếm cái không là phúc lạc
Mọi người của thế gian này đều ảo tưởng. Họ bao giờ cũng khao khát cái gì đó, nói cách khác, bao giờ cũng trong tìm kiếm. Nhưng người trí huệ thức dậy. Họ chọn lí luận thay cho thói quen. Họ tập
trung tâm trí mình vào cái siêu phàm và để cho thân thể
họ thay đổi theo mùa. Mọi hiện tượng đều trống rỗng. Họ
không chứa cái gì đáng ham muốn. Tai hoạ mãi mãi thay
đổi cùng thịnh vượng. Cư ngụ trong ba cõi giới là cư ngụ
trong nhà cháy. Có thân thể là khổ. Bất kì ai có thân thể
có biết tới an bình không?
Chư Phật không cứu chư Phật. Và đừng dùng Phật để tôn thờ Phật.
Đừng dùng tâm trí để cầu Phật. Chư Phật không tụng
kinh. Chư Phật không giữ giới luật. Và chư Phật không
phá giới luật. Chư Phật không giữ hay phá điều gì cả. Chư
Phật không làm việc thiện hay ác.
Để tìm Phật, ông phải thấy bản tính của mình. Bất kì ai
thấy bản tính mình đều là Phật. Nếu ông không thấy bản
tính của mình, cầu chư Phật, đọc kinh, và giữ giới luật tất
cả đều vô dụng.
Bản tính của ông là vị Phật. Và Phật là người tự do, tự do
với kế hoạch, tự do với lo lắng. Nếu ông không thấy bản
tính của mình và chạy quanh cả ngày để tìm ở đâu đó
khác, ông sẽ không bao giờ tìm thấy chứng ngộ.
Bản tính người hữu tử của chúng ta là phật tính của chúng ta. Bên ngoài bản tính này không có phật. Phật là bản tính của chúng ta . Không có phật bên ngoài bản tính này. Và không có bản tính nào bên ngoài phật này
Phật đơn giản có nghĩa là người đã thức
tỉnh. Phật Gautam là người thức tỉnh nổi tiếng nhất nhưng
điều đó không có nghĩa là ông ấy là người đã thức tỉnh duy
nhất. Đã có nhiều vị phật trước ông ấy và sẽ có nhiều vị phật
sau ông ấy, chừng nào mà mọi con người có thể trở thành vị
phật, sẽ cứ có sinh sôi thêm mãi chư phật mới trong tương
lai. Tên riêng của Phật Gautam là Siddhartha. Gautama là họ
của ông ấy cho nên tên của ông ấy là Gautam Siddhartha.
Phật không phải là tên ông ấy, đấy là sự thức tỉnh của ông
ấy.
Nếu ông đạt tới bất kì cái gì tất
cả đấy chỉ là điều kiện, đấy là nghiệp. Nó nảy sinh trong sự
trừng phạt. Nó làm quay Bánh xe. Và chừng nào ông còn là
chủ thể cho sinh và tử, ông sẽ không bao giờ đạt được chứng
ngộ. Để đạt tới chứng ngộ ông phải thấy bản tính của mình.
Chừng nào ông còn chưa thấy bản tính của mình, mọi việc
nói này về nhân quả đều vô nghĩa.
Vị phật là tự do với nghiệp, tự do với nhân quả. Nói ông
ấy đạt tới bất kì điều gì là phỉ báng vị phật.
Ông ấy có thể đạt tới điều gì? Ngay cả việc hội tụ vào tâm
trí, vào quyền năng, hiểu biết hay cách nhìn đều là không
thể được với vị phật. Vị phật không phải là người một
chiều.
Vị phật không giữ giới luật. Vị phật không làm điều thiện hay ác. Vị phật không hăng hái hay lười biếng. Vị phật là ai đó làm cái không, ai đó thậm chí không thể hội tụ tâm trí mình vào vị phật.
Vị phật không phải là vị phật. Đừng nghĩ về chư phật, Nếu ông không thấy điều ta đang nói tới, ông sẽ không bao giờ biết tới vô trí riêng của mình ; Mọi người không thấy bản tính của mình và tưởng tượng
họ có thể thực hành làm cái không mọi lúc đều là kẻ nói dối và kẻ ngu.
Không có đâu mà đi và không có gì để đạt tới.
Bạn đã ở đó ở nơi bạn cần ở.
Tìm kiếm là tội lỗi duy nhất.
Tìm là con đường duy nhất đi lạc lối.
Nhưng giả sử tôi không thấy bản tính mình,
không lẽ tôi vẫn không thể đạt tới chứng ngộ bằng việc cầu
khẩn chư phật, đọc kinh, cúng dường, gìn giữ giới luật, thực
hiện cầu nguyện hay làm những việc tốt sao?
Không, ông không thể chứng ngộ được.
Nếu ông đạt tới bất kì cái gì tất
cả đấy chỉ là điều kiện, đấy là nghiệp. Nó nảy sinh trong sự
trừng phạt. Nó làm quay Bánh xe. Và chừng nào ông còn là
chủ thể cho sinh và tử, ông sẽ không bao giờ đạt được chứng
ngộ ; Để đạt tới chứng ngộ ông phải thấy bản tính của mình.
Phật nói mọi người đều bị ảo tưởng. Đây là lí do tại sao
khi họ hành động họ rơi vào Dòng sông tái sinh vô tận. Và
cố gắng thoát ra, họ chỉ chìm sâu thêm. Và tất cả bởi vì họ
không thấy bản tính của họ. Nếu mọi người không bị ảo
tưởng, tại sao họ hỏi về điều gì đó ngay phía trước họ?
Không người nào trong họ hiểu sự chuyển động của tay và
chân riêng của họ. Vị Phật không bị sai lầm. Nhưng người bị
ảo tưởng không biết họ là ai.
Cái gì đó khó thăm dò được biết bởi vị phật chứ không ai
khác.
Chỉ người trí huệ biết vô trí này, vô trí này được gọi là
pháp tính, vô trí này được gọi là giải thoát.
Cả sống lẫn chết không thể ngăn trở vô trí này. Không cái
gì có thể ngăn trở được.. Nó cũng còn được gọi là
Tathagata (như lai) Không thể ngăn được, Cái không thể
hiểu được, Cái Ta thiêng liêng, Cái Bất tử, Trí huệ vĩ đại.
Chư Phật cũng biến thiên, nhưng không ai để lại vô trí riêng
của mình.
Phật tử nghĩ chỉ Phật Gautam là đúng; Christ không thể
đúng được. Hiểu lầm phát sinh bởi vì họ nghĩ mọi vị phật
trong các thời đại đều như nhau.
Trong sự tồn tại, không cái gì là như nhau cả.
Mọi người đều có tính duy nhất của riêng mình.
Đó là lí do tại sao tôi đã nói về biết bao nhiêu người
chứng ngộ. Điều này đã được làm lần đầu tiên trong toàn bộ
lịch sử con người. Người Hindu đã từng nói về Krishna, về
Rama; Phật tử đã từng nói về Phật, về Bồ đề đạt ma; người
Ki tô giáo đã từng nói về Christ, thánh Francis, Meister
Eckhart. Người Mô ha mét giáo đã từng nói về Mohammed;
người Sufi đã từng nói về Jalaluddin Rumi, Sarmad, Al-
Hillaj Mansoor. Nhưng không ai dám gắn tất cả những người
chứng ngộ đó lại với nhau.
Dù khác nhau thế nào trong hành vi của họ, dù khác nhau thế nào trong triết lí của họ, dù khác nhau thế nào trong hành động của họ, dù khác
nhau thế nào trong tính cá nhân của họ, vẫn có cùng một hương vị, vẫn có cùng vô trí. Cốt lõi bên trong nhất của họ là một. Đấy là cùng ánh sang
Đừng căn cứ vào hình dáng chiếc nến. Chiếc nến có thể
có bất kì hình dáng nào, nhưng ngọn lửa trong mọi chiếc nến
- với hình dạng khác nhau, kích cỡ khác nhau, mầu sắc khác
nhau - là một. Những người biết tới ngọn lửa không bận tâm
tới chiếc nến và hình dáng của chúng và kích thước của
chúng và mầu sắc của chúng. Điều quan trọng không phải là
chiếc nến, điều quan trọng là ngọn lửa.
Vô trí là ngọn lửa của mọi người đã thức tỉnh. Người đó
vận hành từ tự tính của mình, không từ tâm trí của mình.
"Mọi người nên nhận ra rằng bản tính phật
là cái gì đó mà họ bao giờ cũng có."
"Mọi thứ có hình dạng đều là ảo tưởng."
Chúng cũng nói, "Bất kì chỗ nào ông ở, đều có phật."
Vô trí của ông là vị phật. Đừng dùng vị phật để tôn thờ
vị phật.
Do đó, Phật đã không dạy tôn thờ, bởi vì điều đó là xấu.
Tất cả đều là phật - vài người đang ngủ, vài người thức,
nhưng điều đó không tạo ra khác biệt mấy. Những người
đang ngủ sẽ trở nên thức. Những người thức đã từng ngủ.
Không có vấn đề tôn thờ. Không có lời cầu nguyện như
trong giáo huấn của Phật.
Ngay cả vị phật hay bồ tát bỗng nhiên xuất hiện trước
ông, không có nhu cầu tôn kính.
Ông ấy đang nói:
không có nhu cầu tôn kính. Ông ấy không nói rằng không có
khả năng nào cho tôn kính tự phát. Không có nhu cầu; nó
không phải là bổn phận. Bạn không bị buộc phải tôn kính vị
phật, nhưng toàn bộ bản thể bạn có thể cảm thấy, mặc dầu
không có nhu cầu. Không có nhu cầu nào, bạn có thể cảm
thấy tôn kính lớn lao, lòng biết ơn lớn lao chỉ bởi vì vị phật
biểu thị cho tương lai của bạn, nhắc nhở bạn về tự tính của
bạn. Ông ấy là người nhắc nhở. Ông ấy là mũi tên trỏ tới bạn.
Cho nên không có nhu cầu tôn kính, nhưng có thể có tình
cảm tự phát cho tôn kính.
Ngay cả Mahakashyapa cũng chạm chân Phật Gautam;
không có nhu cầu. Ngay cả Bồ đề đạt ma, hàng ngày - mặc
dầu Phật đã chết một nghìn năm trước - vẫn quen cúi mình từ
Trung Quốc, hướng về nơi Phật đã trở nên chứng ngộ, gần
Bodh Gaya, bên bờ dòng sông nhỏ, Niranjana.
Họ rơi khỏi Đạo. Tại sao tôn thờ các ảo tưởng được sinh
ra từ tâm trí? Những người tôn thờ không biết.
Vô trí của ông về cơ bản là trống rỗng. Mọi hình tướng
đều là ảo tưởng. Đừng ôm giữ vào hình tướng.
Nếu ông thấy linh ảnh vị phật, pháp hay bồ tát và bầy tỏ
tôn kính với họ, ông hạ tầng bản thân mình vào cõi người
hữu tử
Có hai mươi điều khó đạt tới hay khó hoàn thành
trong thế giới này.
1. Khó mà người nghèo làm từ thiện.
2. Khó mà người mạnh và giầu tuân theo đạo.
3. Khó mà coi nhẹ cuộc sống và đi tới cái chết
chắc chắn.
4. Khó mà là người được hạnh phúc quen biết với
kinh phật.
5. Khó mà có cơ hội cho một người được sinh vào
thời của vị phật.
6. Khó mà chinh phục được đam mê, khó ngăn
cản được ham muốn ích kỉ.
7. Khó mà không khao khát điều dễ chịu.
8. Khó mà không đi vào đam mê khi bị coi
thường.
9. Khó mà không lạm dụng thẩm quyền của mình.
10. Khó mà điềm tĩnh và chất phác trong mọi cư
xử với người khác.
11. Khó mà thấu đáo trong học tập và vét hết
trong điều tra.
12. Khó mà kìm nén lòng tự hào bản ngã.
13. Khó mà không cảm thấy khinh thường người
thất học.
14. Khó mà là người hiểu biết và thực tế.
15. Khó mà không bày tỏ ý kiến về người khác.
16. Khó mà có cơ hội để người ta được giới thiệu
với bậc thầy tâm linh thực sự.
17. Khó mà có được cái nhìn thấu vào bản chất
con người, và thực hành đạo.
18. Khó mà đi theo các bước của vị cứu tinh.
19. Khó mà bao giờ cũng là thầy của chính mình.
20. Khó mà hiểu thấu đáo con đường của vị phật.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét