bà ghét tôi? Tôi cũng ghét cô ấy nữa?
Làm sao tôi biết được tại sao bạn lấy người đàn bà bạn
ghét và người đó ghét bạn? Có thể - đây chỉ là phỏng đoán
- các bạn đã lấy nhau bởi vì các bạn ghét nhau.
Có hai loại hôn nhân: hôn nhân vì yêu và hôn nhân vì
ghét. Hôn nhân vì yêu rất hiếm hoi; trong thực tế chúng
không xảy ra. Cái gọi là hôn nhân thường là hôn nhân vì
ghét. Chí ít về phần đàn bà điều đó rất đúng. Nếu họ muốn
tra tấn bạn, họ sẽ lấy bạn, bởi vì không có cách nào chắc
chắn hơn để tra tấn bạn. Đấy là cách tốt nhất.
Tôi đã từng nghe...
Mulla Nasruddin đã tự đẩy mình vào một tình thế rất
khó xử. Anh ta đã tán tỉnh ba cô một lúc, hứa hẹn với mỗi
người rằng anh ta sẽ lấy cô ấy. Sau đó họ gây sức ép lên
anh ta để buộc anh ta thực hiện lời hứa. Vô phương kế, anh
ta đến tư vấn luật sư của mình.
"Tôi gợi ý," luật sư nói, "rằng anh hãy để tôi thông báo
cho tất cả các báo rằng anh đã tự tử. Sau đó ta sẽ tổ chức
một đám tang giả... điều đó sẽ giải quyết rắc rối cho anh."
Họ lập tức bắt tay vào hành động. Trong khi luật sư
điện thoại đi khắp các toà báo thì Mulla thu xếp mọi sự cần
thiết với người làm dịch vụ lễ tang. Đó là một đám tang rất
ấn tượng. Vào đúng giờ mọi người sắp hàng trọng thể xung
quanh quan tài để nói lời vĩnh biệt cuối cùng với người đã
quá cố. Và rồi ba cô bạn của anh ta tới.
"Nasruddin đáng thương ơi," cô gái thứ nhất thở dài khi
nhìn vào cái xác, "anh ấy là một kẻ đáng khinh, nhưng em
chắc chắn là lỡ anh."
"Tạm biệt, Nasruddin," cô gái thứ hai khóc, "những
điều quá tồi tệ chẳng làm được tốt hơn."
Nhưng cô gái thứ ba thì phát rồ. "Anh là đồ chó dơ
dáy! - chết trước em sau khi đã hứa hẹn cưới nhau. Vì thế
em phải bắn anh, cho dù anh đã chết! Ít nhất điều đó mới
làm em hả giận." Nói rồi cô ta rút khẩu súng lục ra khỏi ví
và chĩa vào hình dáng người đang nằm sấp.
"Hượm đã! Đừng có quá kích động!" cái xác kêu lên,
lồm cồm bò dậy. "Em, anh sẽ cưới em!"
Tôi không biết tại sao bạn lại lấy người đàn bà ghét bạn
và bạn cũng ghét người đó. Nhưng quan sát xem: bạn phải
đang trong tình trạng lộn xộn ghê lắm. Nhưng mọi người
đều thế, cho nên đừng lo nghĩ. Điều này là tự nhiên, điều
kiện thông thường của nhân loại. Mọi người đều trong lộn
xộn. Không ai biết tại sao người ta định làm cái gì đó. Đôi
khi bạn lấy người đàn bà bởi khuôn mặt cô ta quyến rũ.
Nhưng hôn nhân liên quan gì tới khuôn mặt? Sau hai hay
ba ngày tuần trăng mật sẽ chấm dứt và bạn sẽ chẳng bao
giờ nhìn lại vào khuôn mặt đó nữa. Và bạn chẳng bao giờ
lấy được người đàn bà thực, bạn chỉ lấy được khuôn mặt,
hình dáng nào đó, và hình dáng chẳng liên quan gì cả. Hoặc
bạn có thể thích giọng nói của người đàn bà, giọng hát, rồi
bạn lấy... mọi người lấy nhau chỉ bởi các lí do ngu xuẩn.
Bây giờ thì giọng hát chẳng liên quan gì tới hôn nhân;
giọng hát không chuẩn bị thức ăn cho bạn, nó không dọn
giường cho bạn. Sau vài ngày bạn sẽ quên giọng hát đó.
Thực tại mà bạn phải sống với thì chẳng liên quan gì
tới những điều này. Người đàn bà nào đó có thân hình nào
đó, đường cong nào đó - nhưng đường cong đó làm gì cho
cuộc sống? Người đàn bà nào đó có dáng đi uyển chuyển
nào đó và điều đó quyến rũ bạn. Nhưng bạn có thể phí hoài
cuộc đời mình, cuộc đời gia đình của mình, chỉ vì những
thứ tầm thường nhỏ mọn thế thôi sao? Điều ấy không thể
được.
Cuộc sống cần nhiều cách tiếp cận thực tế, các nền tảng
thực tế hơn. Nhưng bạn vẫn cứ làm những điều hời hợt như
thế này. Lí do là ở chỗ bạn không nhận biết. Đấy không chỉ
là vấn đề hôn nhân, đấy là vấn đề của toàn bộ cuộc sống
của bạn. Đó là điều bạn vẫn cứ làm... bạn vẫn cứ làm do
thôi thúc của tình thế, không thấy sâu sắc rằng cuộc sống
cần nhiều nhận biết hơn, nhiều trách nhiệm hơn, nhiều hiểu
biết hơn, nhiều thông minh hơn.
Bắt đầu hiện hữu thông minh hơn đi, và bạn sẽ càng
ngày càng ít bị rắc rối hơn.
Quan sát nhiều vào.
Trở thành nhân chứng.
bà ghét tôi? Tôi cũng ghét cô ấy nữa?
Làm sao tôi biết được tại sao bạn lấy người đàn bà bạn
ghét và người đó ghét bạn? Có thể - đây chỉ là phỏng đoán
- các bạn đã lấy nhau bởi vì các bạn ghét nhau.
Có hai loại hôn nhân: hôn nhân vì yêu và hôn nhân vì
ghét. Hôn nhân vì yêu rất hiếm hoi; trong thực tế chúng
không xảy ra. Cái gọi là hôn nhân thường là hôn nhân vì
ghét. Chí ít về phần đàn bà điều đó rất đúng. Nếu họ muốn
tra tấn bạn, họ sẽ lấy bạn, bởi vì không có cách nào chắc
chắn hơn để tra tấn bạn. Đấy là cách tốt nhất.
Tôi đã từng nghe...
Mulla Nasruddin đã tự đẩy mình vào một tình thế rất
khó xử. Anh ta đã tán tỉnh ba cô một lúc, hứa hẹn với mỗi
người rằng anh ta sẽ lấy cô ấy. Sau đó họ gây sức ép lên
anh ta để buộc anh ta thực hiện lời hứa. Vô phương kế, anh
ta đến tư vấn luật sư của mình.
"Tôi gợi ý," luật sư nói, "rằng anh hãy để tôi thông báo
cho tất cả các báo rằng anh đã tự tử. Sau đó ta sẽ tổ chức
một đám tang giả... điều đó sẽ giải quyết rắc rối cho anh."
Họ lập tức bắt tay vào hành động. Trong khi luật sư
điện thoại đi khắp các toà báo thì Mulla thu xếp mọi sự cần
thiết với người làm dịch vụ lễ tang. Đó là một đám tang rất
ấn tượng. Vào đúng giờ mọi người sắp hàng trọng thể xung
quanh quan tài để nói lời vĩnh biệt cuối cùng với người đã
quá cố. Và rồi ba cô bạn của anh ta tới.
"Nasruddin đáng thương ơi," cô gái thứ nhất thở dài khi
nhìn vào cái xác, "anh ấy là một kẻ đáng khinh, nhưng em
chắc chắn là lỡ anh."
"Tạm biệt, Nasruddin," cô gái thứ hai khóc, "những
điều quá tồi tệ chẳng làm được tốt hơn."
Nhưng cô gái thứ ba thì phát rồ. "Anh là đồ chó dơ
dáy! - chết trước em sau khi đã hứa hẹn cưới nhau. Vì thế
em phải bắn anh, cho dù anh đã chết! Ít nhất điều đó mới
làm em hả giận." Nói rồi cô ta rút khẩu súng lục ra khỏi ví
và chĩa vào hình dáng người đang nằm sấp.
"Hượm đã! Đừng có quá kích động!" cái xác kêu lên,
lồm cồm bò dậy. "Em, anh sẽ cưới em!"
Tôi không biết tại sao bạn lại lấy người đàn bà ghét bạn
và bạn cũng ghét người đó. Nhưng quan sát xem: bạn phải
đang trong tình trạng lộn xộn ghê lắm. Nhưng mọi người
đều thế, cho nên đừng lo nghĩ. Điều này là tự nhiên, điều
kiện thông thường của nhân loại. Mọi người đều trong lộn
xộn. Không ai biết tại sao người ta định làm cái gì đó. Đôi
khi bạn lấy người đàn bà bởi khuôn mặt cô ta quyến rũ.
Nhưng hôn nhân liên quan gì tới khuôn mặt? Sau hai hay
ba ngày tuần trăng mật sẽ chấm dứt và bạn sẽ chẳng bao
giờ nhìn lại vào khuôn mặt đó nữa. Và bạn chẳng bao giờ
lấy được người đàn bà thực, bạn chỉ lấy được khuôn mặt,
hình dáng nào đó, và hình dáng chẳng liên quan gì cả. Hoặc
bạn có thể thích giọng nói của người đàn bà, giọng hát, rồi
bạn lấy... mọi người lấy nhau chỉ bởi các lí do ngu xuẩn.
Bây giờ thì giọng hát chẳng liên quan gì tới hôn nhân;
giọng hát không chuẩn bị thức ăn cho bạn, nó không dọn
giường cho bạn. Sau vài ngày bạn sẽ quên giọng hát đó.
Thực tại mà bạn phải sống với thì chẳng liên quan gì
tới những điều này. Người đàn bà nào đó có thân hình nào
đó, đường cong nào đó - nhưng đường cong đó làm gì cho
cuộc sống? Người đàn bà nào đó có dáng đi uyển chuyển
nào đó và điều đó quyến rũ bạn. Nhưng bạn có thể phí hoài
cuộc đời mình, cuộc đời gia đình của mình, chỉ vì những
thứ tầm thường nhỏ mọn thế thôi sao? Điều ấy không thể
được.
Cuộc sống cần nhiều cách tiếp cận thực tế, các nền tảng
thực tế hơn. Nhưng bạn vẫn cứ làm những điều hời hợt như
thế này. Lí do là ở chỗ bạn không nhận biết. Đấy không chỉ
là vấn đề hôn nhân, đấy là vấn đề của toàn bộ cuộc sống
của bạn. Đó là điều bạn vẫn cứ làm... bạn vẫn cứ làm do
thôi thúc của tình thế, không thấy sâu sắc rằng cuộc sống
cần nhiều nhận biết hơn, nhiều trách nhiệm hơn, nhiều hiểu
biết hơn, nhiều thông minh hơn.
Bắt đầu hiện hữu thông minh hơn đi, và bạn sẽ càng
ngày càng ít bị rắc rối hơn.
Quan sát nhiều vào.
Trở thành nhân chứng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét