Tôi mong mỏi con rắn trở nên sống động trong
tôi, thắp lên trong tôi ngọn lửa....
Tôi có đang trên đường cấm không? Tôi sợ hãi.
Đường cấm cũng là đường. Không có đường nào
khác. Có một qui tắc chắc chắn cho tiến hoá, một
nguyên tắc chắc chắn cho nó. Và nguyên tắc đó là:
trước khi bạn có thể trở thành thực sự hồn nhiên bạn
phải đánh mất mọi sự hồn nhiên. Trước khi bạn có thể
thực sự trở nên thuần khiết bạn phải đi theo mọi loại
không thuần khiết. Trước khi bạn có thể về nhà, bạn
phải vẩn vơ, đi lạc lối.
Đó là toàn bộ ý nghĩa của câu chuyện ngụ ngôn
Ki tô giáo về Adam bị đuổi khỏi thiên đường của
Thượng đế. Anh ta phải bị đuổi ra. Không phải là
Adam chịu trách nhiệm cho việc bị đuổi đó - đấy là
một qui tắc nào đó của cuộc sống.
Thượng đế bảo Adam rằng "Cây tri thức là cây
cấm, con không được ăn trái của nó." Chỉ một mệnh
lệnh được trao cho anh ta, rằng anh ta không được ăn
từ cây tri thức này. Nhưng điều này lại tác động như
khêu gợi.
Nếu Thượng đế thực sự muốn anh ta không ăn
quả của cây tri thức này, cách tốt nhất đáng phải là
đừng bao giờ nói cho Adam về điều đó. Thiên đường
vô hạn... hàng triệu và hàng triệu cây. Thậm chí đến
giờ, Adam cũng sẽ không có khả năng phát hiện ra
điều đó - cây tri thức. Nhưng khoảnh khắc Thượng đế
nói: "Đừng chạm vào cây đó, đừng tới gần nó, đừng
ăn quả nó," thì cây đó trở thành cây quan trọng nhất.
Chắc chắn. Hiển nhiên.
Adam phải đã bắt đầu mơ về nó. Một cám dỗ - đi
vào rừng, vào vườn, cái cây này cứ vẫy gọi anh ta
mãi. Anh ta phải đã lại gần nó, nhìn nó, chờ đợi,
nghiền ngẫm; nhiều lần anh ta phải đã ở gần nó, ngay
bên bờ miệng phạm tội, không tuân lệnh, sắp nổi dậy.
Có một luật nền tảng cho điều đó. Adam phải bị
đuổi ra. Chừng nào mà Adam còn chưa bị đuổi thì
Adam sẽ chẳng bao giờ trở thành một Christ được.
Anh ta phải đi lạc lối để trở về nhà. Rất mâu thuẫn!
Nhưng chừng nào bạn còn chưa đi vào trong tội lỗi,
bạn không biết thánh thiện là gì.
Mọi đứa trẻ đều là thánh nhân, nhưng tính thánh
thiện đó lại rất rẻ. Bạn chưa kiếm được nó; nó mới chỉ
là món quà tự nhiên - và ai bận tâm tới món quà tự nhiên đó? Bạn phải đánh mất nó đi. Khi bạn làm mất
nó thế thì bạn bắt đầu đau khổ, thế thì bạn cảm thấy
cơn đói lớn về nó. Khi bạn làm mất nó, thế thì bởi
tương phản sự việc trở thành rõ ràng nó là gì.
Nếu bạn muốn thấy buổi bình minh đẹp, bạn phải
lang thang trong đêm tối. Chỉ sau đêm tối, buổi sáng
mới đẹp. Nếu bạn thực sự muốn giầu có, bạn phải trở
thành nghèo. Chỉ sau cái nghèo bạn mới bắt đầu cảm
thấy cái đẹp của giầu có.
Mâu thuẫn là rõ ràng duy nhất - chúng là phần bù.
Người Ki tô giáo có một lí thuyết; họ gọi nó là
felix culpa - lỗi lầm hạnh phúc. Tội lỗi của Adam đã
được biết tới đối với thượng đế học Ki tô giáo như
felix culpa - lỗi lầm hạnh phúc - vì nó đem lại nhu cầu
Chúa Cứu thế Christ. Nếu như không có bất tuân lệnh
về phần của Adam thì đã không có Christ.
Adam là tâm thức con người đi xa khỏi Thượng
đế. Christ là cùng tâm thức con người đó trở về nhà.
Adam và Christ không phải là hai người. Adam đi xa,
Christ trở về. Đấy là cùng một năng lượng.
Bất tuân lệnh là cần thiết để trở nên tuân lệnh. Nổi
dậy là cần thiết để biết buông xuôi là gì. Bản ngã là
cần thiết để trở thành vô ngã. Mọi thánh nhân đều có
quá khứ và mọi tội nhân đều có tương lai. Nhớ điều
đó, và đừng bao giờ sợ điều cấm.
Điều cấm là con đường. Bạn đi vào trong nó! Đi
một cách dũng cảm. Đi một cách toàn bộ - để cho bạn
có thể chấm dứt hấp dẫn này. Và bạn không định tìm
gì trong nó cả. Bạn sẽ đi tới cái trống rỗng từ nó - đó
sẽ là kinh nghiệm lớn, chín muồi lớn. Tội lỗi không
bao giờ có thể đáp ứng, cho nên sao lại sợ?
Nếu có khả năng nào mà tội lỗi có thể đáp ứng
cho ai đó, thế thì sẽ có nguy cơ lớn. Nhưng tội lỗi
chưa bao giờ đáp ứng cho bất kì ai. Bạn càng đi vào
trong nó, bạn càng biết nó chỉ là ngu xuẩn, nó chỉ là
không thông minh, nó chỉ là già cỗi, lối mòn thường
lệ, cái vòng luẩn quẩn. Bạn chẳng đi đâu cả. Bạn
không đi đâu cả, bạn không trưởng thành.
Bạn càng hiểu sâu sắc điều đó, khả năng càng lớn
là bạn sẽ bắt đầu cuộc hành trình đi trở lại - bạn sẽ bắt
đầu đi tới cội nguồn nguyên thuỷ. Tất nhiên, khi tôi
nói trở lại cội nguồn nguyên thuỷ, tôi không ngụ ý
rằng bạn sẽ thực sự thoái lui. Bạn sẽ vẫn tiến lên,
nhưng cuộc hành trình sẽ hướng về cội nguồn. Không
có việc đi lùi. Thời thơ ấu thứ hai sẽ tới. Tại Ấn Độ,
khi một người đi qua thời thơ ấu lần thứ hai thì chúng
ta gọi người đó là được sinh ra hai lần - dwij - sinh ra
lần nữa. Người đó lại trở thành trẻ thơ, lại hồn nhiên.
Cho nên đừng sợ. Thế giới này là cám dỗ - cám
dỗ mà bạn phải trải qua, cám dỗ phải chịu đựng. Và
Quỉ là đối tác với Thượng đế - quỉ không phải là kẻ
thù, quỉ là đối tác. Quỉ cám dỗ bạn, quỉ đưa bạn vào
đường cấm, quỉ giúp bạn bất tuân lệnh. Quỉ khêu gợi
bạn, quỉ mê hoặc bạn, quỉ cám dỗ bạn. Nếu bạn toàn
tâm toàn ý đi với quỉ, chẳng chóng thì chầy bạn sẽ
hiểu rằng quỉ là kẻ lừa dối. Ngay lập tức quỉ biến mất.
Khoảnh khắc bạn nhận ra rằng quỉ là kẻ lừa dối,
thì quỉ biến mất. Trong việc nhận ra đó là cái chết cho
quỉ. Bỗng nhiên bạn bắt đầu cười to. Tiếng cười lớn
nảy sinh trong bạn. Bạn bắt đầu gầm như sư tử, tiếng gầm lớn. Bây giờ bạn đã thấy chân lí, tại sao Thượng
đế đã bảo bạn đừng ăn trái của cây nào đó - ông ấy
muốn bạn ăn nó.
Tất nhiên, Thượng đế không thể ngu ngốc thế.
Nếu ông ấy không muốn thì ông ấy đã giữ im lặng.
Ông ấy có thể đã loại bỏ cây đó đi! - bất kì người làm
vườn bình thường nào cũng có thể làm được điều đó.
Ông ấy đã không loại bỏ cây đó đi, ông ấy đơn giản ra
lệnh. Và đây chính là tâm lí. Chuyện ngụ ngôn này
thực sự là một trong những chuyện tâm lí hay nhất.
Bất kì khi nào bạn không được phép đi, bạn sẽ
muốn đi. Nếu phim nào đó đang chiếu trong thành
phố và có quảng cáo 'dành riêng cho người lớn' thì
mọi trẻ con sẽ xô tới - thế thì phải có cái gì đó cho
chúng. Nếu chỉ dành riêng cho người lớn, thế thì nó
có khêu gợi.
Nói với mọi người: "Đừng làm điều này," và họ
sẽ làm điều đó. Bạn có thể chắc chắn về điều đó. Và
Thượng đế làm cho điều đó thành hoàn toàn chắc
chắn. Ông ấy phải đã có chút ít hoài nghi về Adam,
cho nên Ông ấy đã tạo ra Eve. Đàn ông là kẻ hèn nhát
- trừ phi đàn bà cám dỗ anh ta. Anh ta có thể ngần
ngại, nhưng khi đàn bà có đó để cám dỗ, đàn ông trở
nên rất bạo dạn. Khi vợ có đó, thì chồng trở nên rất
bạo dạn. Đừng bao giờ đánh nhau với chồng khi vợ
hiện diện - anh ta sẽ giết bạn. Anh ta phải tự chứng
minh về mình bởi vì vợ có đó. Khi anh ta một mình,
bạn có thể đánh nhau; anh ta sẽ không bận tâm - anh
ta sẽ nói thế là tốt.
Khi bạn có người đàn bà cùng mình, bạn trở nên
liều lĩnh. Bạn phải chứng tỏ cho người đàn bà rằng
bạn là anh hùng, người vĩ đại, người dũng cảm, bạo
dạn. Thế thì bạn có thể phát điên, bạn có thể làm bất
kì cái gì.
Nhưng ngay cả thế Thượng đế cũng hoài nghi: có
thể đàn bà cũng không đủ. Ông ấy đã tạo ra con rắn:
rắn cám dỗ đàn bà, đàn bà cám dỗ Adam. Và tất nhiên
điều đó được lập kế hoạch rất kĩ lưỡng - hử? - đấy là
một vở kịch hay, lập kế hoạch chu đáo. Tất cả các
nhân vật đều có đó. Adam bao giờ cũng có thể nói,
"Tôi không chịu trách nhiệm. Eve, cô ấy chịu trách
nhiệm." Cô ấy bao giờ cũng có thể nói, "Tôi không
chịu trách nhiệm - rắn ấy." Và tất nhiên rắn thì không
thể nói được, cho nên câu chuyện này chấm dứt ở đó.
Nếu mà rắn có thể nói được thì nó đã nói, "Thượng đế
chịu trách nhiệm." Chẳng ai đã hỏi rắn - ai chịu trách
nhiệm? Rắn hoàn toàn im lặng.
Xem đấy: bất kì khi nào bạn nói ai đó khác chịu
trách nhiệm, bạn đang làm gì? Bạn đơn giản đẩy trách
nhiệm đi. Chồng nói vợ chịu trách nhiệm; vợ nói con
chịu trách nhiệm - và con cái, tất nhiên câm lặng;
chúng không thể nói được điều gì. Cho nên tại đó
chuyện dừng lại. Chúng ta cứ đổ trách nhiệm lẫn cho
nhau.
Bạn trở nên mang tính tôn giáo vào cái ngày bạn
nhận ra "Mình chịu trách nhiệm." Dũng cảm lên. Cảm
thấy trách nhiệm của mình - và đi vào trong mọi điều
cám dỗ bạn, và đi với nhận biết đầy đủ, đi có ý thức.
Đi một cách có chủ ý vào trong nó.
Tôi muốn nói với các bạn một luật khác của cuộc
sống: nếu các bạn đi một cách có chủ ý vào cái gì đó,
nó không bao giờ có thể trở thành tù túng của bạn được. Đừng đi cứ như là bạn bị kéo vào đó. Đừng đi
như kẻ nô lệ: đi như người chủ. Cho dù bạn đi vào cái
gì đó bị cấm đoán, bị tất cả các tôn giáo công bố là tội
lỗi, cứ đi một cách dũng cảm và đi với tinh thần trách
nhiệm. Nói: "Tôi muốn đi và tôi muốn thám hiểm
chiều hướng này. Và tôi đi đấy." Đừng cảm thấy mặc
cảm! Bởi vì nếu bạn cảm thấy mặc cảm thì bạn sẽ đi
nửa vời - và khi bạn đi nửa vời thì bạn bị mắc kẹt.
Thế thì bạn sẽ không bao giờ có khả năng quay lại.
Nếu bạn đi toàn tâm toàn ý, bạn ngay lập tức sẽ thấy
ra cái giả dối của nó, cái ngu xuẩn của nó. Đi một
cách toàn tâm toàn ý đi! Và thám hiểm nó một cách
đầy đủ, hoàn toàn đầy đủ. Thám hiểm mọi ngóc ngách
của nó để cho nó được kết thúc. Một khi bạn đã thấy
toàn thể trò chơi, bạn ra khỏi nó.
Bạn hỏi: "Tôi mong mỏi con rắn trở nên sống
động trong tôi..." Con rắn có đó. Thượng đế chưa bao
giờ tạo ra con người mà lại không có con rắn sẵn đó:
nó đã được dựng ra rồi, nó có đó rồi. Gọi nó là dục
hay gọi nó là kundalini - thì nó vẫn là con rắn đấy.
Dục là con rắn đi xuống. Kundalini là cùng con rắn
đó, cùng quyền năng con rắn đó, nhưng đi lên.
Thông thường, khi đứa trẻ được sinh ra, con rắn
có đó cuộn tròn gần trung tâm dục - điều các nhà yoga
gọi là muladhar - trung tâm cơ sở, gốc rễ: nó cuộn lại
ở đó, năng lượng ngủ. Vào lúc đứa trẻ trở nên thành
thục, chín muồi về dục, vào tuổi mười bốn hay gần
thế, con rắn duỗi ra và bắt đầu đi xuống, hướng tới
thung lũng. Đó là điều bản năng dục là gì.
Rồi một hôm, khi bạn đã thám hiểm bản năng dục
của mình và đã thấy chẳng có gì - chẳng có gì đáng
giá, ngoại trừ rắc rối, lo âu, phiền não, đau khổ - con
rắn bắt đầu đi lên. Đấy vẫn là cùng con rắn ấy! Bây
giờ nó bắt đầu đi lên đỉnh, lên núi.
Khi nó bắt đầu đi lên, biến đổi lớn xảy ra. Từ
Adam bạn đang trở thành một Christ. Và khi con rắn
chạm tới điều tối thượng trong bạn, sahasrar, luân xa
thứ bẩy của bản thể bạn, đỉnh cao nhất, đỉnh Everest,
đỉnh Gourishankar, khi nó chạm tới luân xa đó, bỗng
nhiên bạn không là Adam cũng chẳng là Christ - bạn
là bản thân Thượng đế.
Cảm thấy bản thân mình như Adam là giấc mơ, ác
mộng. Cảm thấy bản thân mình như Christ cũng vẫn
là giấc mơ - có tốt hơn giấc mơ đầu, không ác mộng
chút nào, rất dịu ngọt và đẹp đẽ, cực kì đẹp, nhưng
vẫn là giấc mơ. Đi tới biết bản thân mình như Thượng
đế là đi tới thực tại, là về nhà.
Con rắn có đó, và nó rất sống động! Bạn có thể đã
trở nên sợ con rắn này. Xã hội đang làm việc để
chống lại - chống lại bạn. Xã hội không muốn bạn là
ngọn lửa cá nhân có năng lượng, xã hội muốn bạn vẫn
còn trong kiểm soát. Xã hội sợ hãi. Ngay cả chỉ một
cá nhân cũng có thể trở thành mang tính rất bùng nổ.
Đó là điều đã xảy ra khi một Christ đi trên trái
đất, hay một Phật - hệt như một nguyên tử nhỏ có thể
nổ và có thể phá huỷ toàn bộ thành phố lớn như
Hiroshima. Hệt như nguyên tử tí hon, mắt không thấy
được, không ai đã từng thấy được nó, thậm chí đến
máy móc cũng không thấy được - một hạt không thấy được có thể nổ và có thể sinh ra năng lượng nhiều đến
thế. Còn nói gì tới tâm thức con người?
Nếu tâm thức con người bùng nổ, xã hội không
biết làm sao kiểm soát nó. Cho nên xã hội giữ bạn bị
gắn vào bậc thang thấp nhất. Nó không cho phép bạn
di chuyển. Nó giữ bạn ngay trên trái đất; nó không
bao giờ cho bạn đôi cánh. Bạn có đôi cánh, nhưng nó
thậm chí làm cho bạn không nhận biết rằng mình có
cánh. Nó dạy bạn mọi điều, nhưng điều cơ bản nhất
lại không được dạy.
Trong trường đại học đầu bạn bị chất đầy với rác
rưởi. Trong trường phổ thông, cao đẳng, đại học, đầu
bạn được dùng như thùng rác: mọi người cứ ném mọi
thứ vào trong nó. Họ đang trả thù với thầy giáo riêng
của mình. Họ đã chất đầy đầu mình bằng rơm rác, bây
giờ họ đang làm cùng điều đó với người khác - và về
mặt tôn giáo, rất nghiêm chỉnh. Bạn có thấy các giáo
sư, hiệu trưởng, phó hiệu trưởng không? - nghiêm
chỉnh thế, cứ dường như họ đang làm công việc phục
vụ vĩ đại cho nhân loại. Họ chỉ đang phá huỷ.
Khi cái đầu trở nên quá nặng, bạn mất tiếp xúc
với trái tim mình. Khi cái đầu trở nên quá quan trọng,
bạn có khuynh hướng quên mất trái tim. Mà trái tim
lại là nguồn năng lượng sống của bạn. Từ trái tim bạn
được nối với trung tâm dục, và từ trái tim bạn được
nối với sahasrar. Trái tim là cây cầu giữa dục và
sahasrar - trái tim là cây cầu giữa thung lũng và đỉnh
núi. Và họ cứ nhồi nhét vào đầu bạn. Họ huấn luyện
cái đầu bạn nhiều thế, bạn trở nên láu lỉnh thế, bạn trở
nên hiệu quả với cái đầu tới mức bạn đơn giản bỏ qua
con đường đi qua trái tim.
Cuộc sống đi qua trái tim. Con rắn là sống động
và sẵn sàng nhẩy vào cuộc hành trình của nó, bạn sẽ
chỉ phải mở cánh cửa trái tim mình. Đó là điều tôi ngụ
ý khi tôi nói nhẩy múa, ca hát, cực lạc, mở hội, tình
yêu, tình cảm.
Trường đại học thật của tương lai sẽ là trung tâm
huấn luyện cho trái tim, chứ không cho cái đầu.
Những trường đại học này đang tồn tại hôm nay chỉ là
đồ lạc hậu; chúng là tàn tích của quá khứ. Chúng có
thể tồn tại trong các viện bảo tàng, nhưng chúng
không nên được phép tồn tại thêm nữa trong thực tế.
Trường đại học thật phải là nơi huấn luyện lớn lao
cho trái tim, cho tình cảm.
Con rắn của bạn là sống động. Cởi mở trái tim đi -
con rắn của bạn đang dò dẫm. Khi tôi nhìn trong bạn
lúc bạn tới với tôi và cá nhân tôi gặp gỡ bạn, tôi thấy
con rắn đang dò dẫm tìm trái tim. Hướng tới cái đầu
nó không thể đi được nếu không đi từ trái tim. Không
có cách nào cả. Nó chỉ có thể đi lên đầu qua trái tim.
Khi nó đi qua trái tim, nó không đạt tới lí lẽ của bạn,
nó đạt tới trực giác của bạn. Khi nó đi qua trái tim, nó
đi vào sahasrar. Sahasrar cũng là trong đầu, nhưng nó
không là cái đầu mà bạn đã biết tới.
Ngay cả các nhà sinh học, các nhà sinh lí học
cũng nói rằng một nửa cái đầu chỉ dường như vô dụng
- chức năng của nó là gì? Chỉ một nửa mới dường như
làm việc. Nửa kia mà dường như vô dụng và không
vận hành là hạt mầm của sahasrar. Khi năng lượng
của bạn đi qua trái tim, nó đạt tới nửa kia của cái đầu
mà thường không vận hành. Nó vận hành chỉ khi con
người trở thành vị phật.
duy nhất. Dũng cảm lên! Nhớ lấy: tội lỗi là felix culpa
- lỗi lầm hạnh phúc - bởi vì đó là cách duy nhất người
ta đi tới trở thành thánh nhân.
Câu hỏi thứ hai:
Vở kịch này đã xâm chiếm tôi từ lúc có việc
chuyển chiếc khăn. Thầy đã đưa chiếc khăn của
mình cho các sannyasin nói rằng nó sẽ đáp
xuống như Thượng đế - nhưng nó lại tiếp đất
trên sàn. Thế rồi hôm qua thầy lấy lại nó. Phật
đã chuyển hoa cho Mahakashyapa, hoa vẫn
trong tay ông ấy. Osho, chẳng lẽ không ai trong
tất cả các sannyasin của thầy lại có thể nhận
được chiếc khăn của thầy sao? Xin thầy nói
điều gì đó và làm rõ điều đó ra.
Nhưng câu hỏi này lại không có chữ kí... đấy phải
là một người hèn nhát. Toàn bộ cảm giác của tôi là
không trả lời nó. Bởi vì nếu bạn thậm chí không thể
công bố tên mình, bạn sợ - thậm chí hỏi một câu hỏi
bạn cũng sợ - bạn không muốn bộc lộ mình, ngay cả
trước tôi....
Cảm giác của tôi là không trả lời nó, nhưng câu
hỏi thì lại hay - người hỏi có thể là kẻ hèn nhát. Cho
nên tôi không trả lời cho người hỏi, tôi sẽ trả lời câu
hỏi.
Tâm trí có thể nhìn vào mọi thứ bao giờ cũng theo
hai cách, nhớ điều đó. Tâm trí có thể nhìn theo cách
tiêu cực, tâm trí có thể nhìn theo cách tích cực. Và
người tôn giáo là người cố gắng tìm ra cánh cửa tích
cực bởi vì qua cánh cửa tiêu cực bạn chẳng bao giờ
đạt tới cái thật.
Cái thật bao giờ cũng tích cực. Và người tích cực
thậm chí dùng cái tiêu cực để tìm ra cái tích cực -
nhưng mục tiêu vẫn là cái tích cực.
Chẳng hạn, điều này đã xảy ra. Tôi bảo bạn: Đợi
chiếc khăn. Nó sẽ đáp xuống như Thượng đế vào đầu
ai đó. Nhưng nó lại hạ xuống sàn. Bây giờ có hai khả
năng: một, hoặc không ai sẵn sàng nhận nó; hoặc, biết
bao nhiêu người sẵn sàng đến mức chiếc khăn gặp
khó khăn. Nhưng tâm trí tiêu cực bao giờ cũng nhìn
từ cái tiêu cực.
Đó là điều tôi muốn nói với bạn: Tôi có nhiều
Mahakashyapas hơn Phật đã có và chiếc khăn gặp khó
khăn. Lo nghĩ, nó chạm vào chiếc xà - hạ xuống đâu
đây? vào ai? Sẽ là không công bằng mà chọn người
này và không chọn người kia.
Trong toàn bộ lịch sử nhân loại chưa bao giờ có
tiếng cười như có quanh tôi. Khi Phật cầm đoá hoa
trong tay mình, chỉ một sannyasin, Mahakashyapa,
mỉm cười. Do đó, đoá hoa đã được trao cho ông ấy.
Tất cả đều mặt dài ra, buồn bã... phải nghĩ một cách bí
truyền "Điều đó nghĩa là gì?" Điều đó chẳng mang
nghĩa gì cả! Đấy chỉ là một cử chỉ vô nghĩa.
Mahakashyapa đã cười to, nhìn vào toàn thể cái
khôi hài của nó. Ông ấy đã cười, không phải vào đoá hoa, ông ấy đã cười, không phải vào Phật - ông ấy đã
cười vào tất cả những kẻ ngu đó, những người vây
xung quanh ông ấy ở đó. Họ cứ nghĩ ngợi mãi, "Điều
đó là gì nhỉ?" Và họ phải đã đi lòng vòng trong đầu
mình và vặn vẹo các lí thuyết và nhìn vào các kinh
sách và nhìn vào kí ức trong quá khứ: "Có điều gì
trước đó không?" Và họ phải đã cố gắng tìm ra nghĩa
ẩn kín nào đó trong nó. Chẳng có gì được giấu trong
nó cả.
Vị phật cởi mở như đoá hoa. Không có gì bị giấu
trong nó cả. Phật tử có một ngạn ngữ của Phật rằng
không có gì bị che giấu trong sự tồn tại - từ chính lúc
ban đầu không có gì bị che giấu cả. Mọi thứ đều ở
ngay trước bạn. Chỉ cần bạn mở mắt ra thôi.
Thấy toàn bộ cái ngớ ngẩn của cái gọi là các học
giả lớn xung quanh Phật - các bác học vĩ đại, những
nhà logic vĩ đại - Mahakashyapa đã cười to. Phật gọi
ông ấy lại và đưa cho ông ấy đoá hoa. Và ông ấy nói
với các đệ tử: "Bất kì cái gì có thể nói ra thì ta đã nói
với các ông rồi. Cái mà không thể nói ra được thì ta
truyền cho Mahakashyapa."
Bây giờ, trong hai nghìn năm trăm năm những
học giả và bác học ngu ngốc đó lại nghĩ: "Cái gì đã
xảy ra nhỉ?" Họ lại nghĩ: "Cái gì đã diễn ra giữa Phật
và Mahakashyapa? Cái gì đã được chuyển giao?"
Trong Thiền các thiền sư nêu điều này như một
công án. Họ nói với các đệ tử của mình: "Ngồi im và
tìm câu trả lời tại sao Phật chọn Mahakashyapa, tại
sao Mahakashyapa cười, tại sao hoa đã được trao cho
ông ta, và Phật ngụ ý gì khi ông ấy nói, 'Cái mà không
thể nói ra được thì ta truyền trao nó cho
Mahakashyapa. Và cái có thể nói ra thì ta đã nói với
các ông rồi.'"
Tất nhiên, chân lí không thể được nói ra, cho nên
Phật mới truyền trao nó cho Mahakashyapa. Còn tất
cả những cái có thể được nói ra về chân lí thì lại là lời
nói dối đẹp đẽ. Cho nên Phật đã nói những lời dối trá
đó cho người khác còn chân lí thì đã được trao cho
Mahakashyapa. Và Mahakashyapa không phải là một
trong những đệ tử toàn trí nhất, không thế chút nào.
Trong thực tế, chẳng ai biết tới tên ông ấy ngoại trừ
trong câu chuyện này.
Sariputta là một học giả lớn; Maudgalyan là một
học giả lớn; Ananda là đại đệ tử - và còn có nhiều
người nữa. Mahakashyapa sao? Không ai đã từng
nghe nói về ông ấy. Ông ấy phải đã sống một cuộc
sống rất im lặng, kín đáo, khiêm nhường; ông ấy phải
đã là không ai cả. Nhưng chỉ một người là không ai cả
mới có thể cười được. Và người đó phải đã thấy qua
toàn bộ cái ngớ ngẩn này của các học giả.
Các thiền sư nói với đệ tử của mình: "Nghĩ về
điều đó, suy ngẫm về nó, suy tư về nó, và đem lại câu
trả lời." Và các đệ tử đi và thiền và đem lại câu trả lời
- và mọi câu trả lời đều sai. Một hôm, sau nhiều năm
điều đó xảy ra, đôi khi sau hai mươi năm.
Có những câu chuyện ghi lại rằng đệ tử đã thiền
trong hai mươi năm, quay đi quay lại, mỗi tháng, hai
lần một năm, rồi một lần một năm; sẽ tìm ra một câu
trả lời lớn, sẽ tạo ra một triết lí quanh nó, và sẽ mang
nó tới thầy còn thầy sẽ nói, từ ngay ban đầu, chỉ nhìn
vào đệ tử, thầy sẽ nói, "Trật rồi!" Mà anh ta thì vẫn
chưa nói gì cả. Bởi vì vấn đề không phải là bạn có thểđem câu trả lời tới - khuôn mặt bạn chỉ ra điều đó,
rằng bạn nghiêm chỉnh. Còn thầy sẽ nói, "Trật rồi."
Đệ tử trở nên rất lo nghĩ và anh ta nói, "Nhưng
điều này nghĩa là thế nào? Tôi đã nói gì đâu." Còn
thầy sẽ nói "Vấn đề không phải là việc nói hay không
nói - cách ông tới, cách ông ôm giữ cái đầu mình,
cách khuôn mặt ông bày tỏ ra: câu hỏi vẫn còn ở đó.
Ông không thể lừa được ta."
Thế rồi hai mươi năm trôi qua, và một hôm anh ta
tới; cười khúc khích, còn thầy nói, "Vậy là con đã
được nó rồi?!"
Bây giờ tính nghiêm chỉnh đã biến mất. Bây giờ
anh ta đã hiểu ra vấn đề: đấy không phải là vấn đề
triết lí. Anh ta đã hiểu ra vấn đề rằng trong mười chín
năm kia anh ta đã không theo Mahakashyapa, mà là
theo Sariputta, Maudgalyan, Ananda - những khuôn
mặt nghiêm nghị ấy. Bây giờ anh ta đã hiểu rằng nó là
không cái gì cả... nó chỉ là chuyện đùa. Phật đã chơi
trò đùa. Và chỉ vị phật mới có thể chơi trò chơi hay
thế.
Bây giờ bạn hỏi tại sao chiếc khăn lại không rơi
xuống đầu ai đó. Tôi có biết bao nhiêu là
Mahakashyapas cười và rất ít Sariputtas, rất ít học giả
và bác học. Toàn bộ nỗ lực của tôi là đem lại tiếng
cười cho tôn giáo. Tôi muốn bạn cười theo cách của
mình với Thượng đế. Và chừng nào mà bạn còn chưa
đạt tới việc cười thì bạn sẽ không được phép, bạn sẽ
không được đón chào, bạn sẽ không được chấp nhận.
Và tôi sẽ gợi ý một điều cho bạn: nếu bạn tới
Thượng đế, thì thay vì đem lời cầu nguyện đi với
mình, đem chuyện đùa theo. Ngài bao giờ cũng chờ
đợi những người có thể kể chuyện đùa hay cho ngài.
Và thế rồi ngài cười, và trong tiếng cười của ngài là
ân huệ, và trong tiếng cười của ngài là phúc lành.
Nhưng lần sau, tôi muốn người hỏi kí tên mình
vào. Mọi người sẽ tận hưởng tên bạn, họ sẽ cười. Ít
nhất thì cũng đừng dối trá ở đây - bạn dối trá ở mọi
nơi rồi.
Một người ném ba ru pi cho một kẻ ăn mày mù,
người này bắt lấy tiền một cách thật nghề. Người kia
ngạc nhiên, "Tôi cứ tưởng ông mù!" Và có biển báo
ngay trước người mù: tôi là người mù.
"Không, thưa ngài, tôi không phải là người mù
kia vẫn thường ngồi ở đây. Hôm nay là ngày nghỉ của
anh ta và anh ta đi xem phim. Thực tế, tôi là bạn anh
ta; tôi chỉ phục vụ cho cửa hàng của anh ta. Thực tế,
tôi điếc và câm."
Đây là cách mọi sự hiện hữu. Bạn cứ dối trá. Bạn
cứ giả vờ rằng bạn là ai đó khác. Bạn có nhiều khuôn
mặt - và khuôn mặt nguyên thuỷ của bạn bị mất hút
trong biết bao nhiêu mặt nạ của bạn. Và chừng nào
bạn còn chưa nhận ra khuôn mặt nguyên thuỷ của
mình, bạn sẽ không có khả năng đạt tới đâu cả. Bạn sẽ
không có nghĩa gì cho cuộc sống của mình. Bạn sẽ bỏ
lỡ cơ hội này.
Cuộc sống này chỉ dành cho những người thật.
Mẽ ngoài của bạn, mặt nạ của bạn phải bị vứt bỏ.
Toàn bộ nỗ lực của tôi là cứ nện búa vào để cho nó
trở nên lỏng bớt ra và khuôn mặt thật của bạn bắt đầu tới. Bạn sẽ ngạc nhiên về chính mình, bởi vì khuôn
mặt thật của bạn là khuôn mặt của bản thân Thượng
đế.
Mặt nạ là của bạn, cái giả là của bạn. Thông
thường bạn không tồn tại như người thật - bạn là
huyền thoại, bạn là chuyện huyền hoặc, không phải
thực tại. Từ này 'mythology' - huyền thoại - là hay; nó
bắt nguồn từ gốc myth của chữ Latin; và myth lại bắt
nguồn từ gốc mithya tiếng Phạn. Mithya nghĩa là cái
giả tạo, cái không thực, cái hư cấu. Từ mithya mới có
myth - huyền hoặc; từ myth mới có 'mythology -
huyền thoại'.
Bạn là chuyện huyền hoặc, bạn là huyền thoại.
Bạn chỉ là hư cấu, bạn không thật. Và làm sao điều hư
cấu có thể gặp Thượng đế được? Điều hư cấu chỉ có
thể gặp điều hư cấu khác. Chỉ cái thực mới có thể gặp
cái thực, cái tương tự có thể gặp cái tương tự. Cho
nên bỏ mặt nạ ra, đi tới cởi mở.
Khi tôi yêu cầu rằng câu hỏi của bạn nên có chữ
kí, điều đó chỉ nghĩa là bạn chấp nhận rằng câu hỏi là
của bạn, rằng bạn chấp nhận trách nhiệm về việc hỏi
nó. Và nếu tôi có giễu cợt câu hỏi này, tôi cũng chứng
minh rằng câu hỏi là ngu xuẩn, bạn chấp nhận điều
đó, rằng đấy là câu hỏi của bạn, và bạn chấp nhận
giễu cợt đó. Và bạn không bị tổn thương về điều đó.
Bởi vì đây là ca mổ! Nếu bạn bắt đầu kêu khóc và bạn
không cho phép tôi mổ, thế lấy lại tiền của mình đi -
bởi vì thế thì điều đó là vô nghĩa! Sao bạn nằm ra trên
bàn mổ?
Cái ngày bạn trở thành sannyasin bạn sẽ vẫn còn
trên bàn mổ - cho tới khi tôi đã thành công trong việt
cắt đứt đầu bạn.
Nhưng bạn rất láu lỉnh, bạn rất chính trị. Nhưng
nhớ rằng chính khách là người ngu xuẩn nhất.
Để tôi kể cho bạn một giai thoại:
Mulla Nasruddin quyết định anh ta cần bộ não
mới, cho nên anh ta tới ngân hàng não. Người trông
nom chỉ cho anh ta não đã đóng chai của một nhà toán
học lớn, chỉ với giá 6000 ru pi. "Đắt quá," Mulla nói.
Người trông nom dẫn anh ta tới não của nhà vật lí hạt
nhân, với giá 9000 ru pi. "Quá đắt," Mulla đáp. Cuối
cùng người trông nom trình cho anh ta não của một
chính khách, giá 20,000 ru pi. "Sao tôi lại phải trả
ngần ấy tiền cho não của chính khách?" Mulla phản
đối.
"Nhưng thưa ông ấy," người trông coi giải thích,
"bộ não này chưa bao giờ được sử dụng."
Chính khách chưa bao giờ dùng trí não của mình.
Để dối trá, trí não là không cần thiết. Để là thực, phải
cần tới nhiều trí não. Để lừa phỉnh, không cần nhiều
trí não - chỉ số IQ rất bình thường, rất thấp. Nhưng để
lương thiện, để chân thực, để hoàn toàn trơ trụi, trong
cởi mở, cần thông minh rất lớn.
Tại sao thầy dường như chú ý nhiều hơn tới
người phương Tây và, về toàn thể, tới hầu hết
những người Ấn Độ dốt nát? - Tôi đang đặc biệt
nghĩ về lúc thầy trao cho tính chất sannyas.
Câu hỏi này là rất quan trọng và phải được cả
những người Ấn Độ và không Ấn Độ hiểu.
Khi người phương Tây tới tôi, tôi phải tiếp cận tới
anh ta qua cái đầu, bởi vì không có lối vào nào khác là
có thể. Khi người Ấn Độ tới tôi, cách tiếp cận đơn
giản hơn là có thể qua trái tim. Khi người Ấn Độ tới
tôi, người đó tới vì satsang - người đó chỉ muốn hiện
hữu trong sự có mặt của tôi. Người đó không có câu
hỏi.
Và những người Ấn Độ có câu hỏi, họ không bao
giờ tới tôi. Tôi đã tạo ra quá nhiều rào chắn để họ
không tới được. Những người Ấn Độ có tâm trí bị
chứa chất quá nhiều, họ không tới tôi - và tôi không
muốn họ ở đây. Tôi đã làm mọi nỗ lực để ngăn cản họ
khỏi tới tôi. Tôi không quan tâm tới họ.
Những người Ấn Độ tới tôi là tới để hiện hữu với
tôi - một cách im lặng. Họ có thể hiểu ngôn ngữ của
im lặng. Nhưng khi người phương Tây tới, người đó
không thể nào hiểu được ngôn ngữ của im lặng.
Người đó chỉ có thể hiểu ngôn ngữ của logic. Cho nên
tôi phải nói - tôi phải nói quá nhiều với người phương
Tây. Dần dần, tôi thuyết phục họ trở nên im lặng, họ
cũng trở thành người Ấn Độ. Nhưng điều đó cần thời
gian.
Với khán giả có thể dường như là tôi không chú ý
tới người Ấn Độ. Và câu hỏi này là từ một người
phương Tây - câu hỏi này là từ Anurag. Bạn có thể
thấy rằng khi một người Ấn Độ tới để nhận tính chất
sannyas, tôi cho người đó tính chất sannyas. Cho dù
tôi có hỏi liệu người đó có điều gì cần hỏi không,
người đó đều nói không. Đôi khi tôi thậm chí không
hỏi người đó - tôi có thể thấy rằng người đó đã không
tới để hỏi câu hỏi nào. Người đó đã tới để hiện hữu
với tôi. Và đó là điều có ý nghĩa hơn cả, sâu sắc hơn
cả. Người đó đã tới chỉ để gặp tôi, chỉ để hiện hữu với
tôi. Người đó muốn một cây cầu trong im lặng.
Nhưng với người quan sát điều đó sẽ dường như
tôi không chú ý nhiều, bởi vì khi tôi nói bạn nghĩ là
tôi đang chú ý. Khi tôi nói nửa giờ cho một người, tất
nhiên bạn nghĩ tôi đã quá chú ý tới người đó. Điều đó
đơn giản chỉ ra rằng người này còn quá nhiều trong
đầu và tôi phải khuyên nhủ người đó.
Tâm trí phương Tây chỉ là tâm trí - nó đã quên
mất trái tim. Tâm trí phương Đông không chỉ là tâm
trí - trái tim vẫn còn chiếm ưu thế, may thay; tâm trí
là phụ. Cho nên không có nhu cầu nói nhiều. Người
đó chạm chân tôi và người đó sung sướng, người đó
cực kì sung sướng - người đó đã chạm vào cái gì đó
thật, người đó đã chạm vào cái gì đó từ cái không
biết. Với người phương Tây điều đó dường như vô
nghĩa: Thế thì tại sao bạn đã đến? - chỉ để chạm chân
thôi sao? chỉ để ngồi im lặng thôi sao? Để im lặng thì bạn có thể ngồi nhà mình cũng được. Thế thì tại sao
bạn đi xa thế?
Người phương Tây chỉ biết một cách trao đổi và
đó là qua ngôn ngữ, qua logic, lí lẽ. Tôi phải thuyết
phục người đó. Người Ấn Độ không cần thuyết phục.
Người đó bị thuyết phục bởi sự kiện về tính chất
sannyas. Nếu người đó không nhận tính chất sannyas,
đấy không phải là người đó không bị thuyết phục -
đấy chỉ là vì người đó không đủ dũng cảm. Người đó
muốn có chút ít dũng cảm.
Người đó đã bị thuyết phục rồi! Người đó đã bị
thuyết phục trong nhiều kiếp sống rồi - tính chất
sannyas đó là cách duy nhất để đạt tới Thượng đế, để
đạt tới chân lí, người đó đã bị thuyết phục. Điều đó đã
có trong máu và trong xương rồi. Người Ấn Độ được
sinh ra với ham muốn là một sannyasin. Người đó có
thể không có khả năng đương đầu - đó là điều khác.
Cho nên khi người đó tới tôi, người đó đã tới không
để được thuyết phục - việc thuyết phục đã có đó rồi -
người đó tới tôi chỉ để cảm thấy rung động của tôi, để
cho người đó có thể thu được một chút ít dũng cảm
thêm và lấy cú nhẩy.
Khi người phương Tây tới, người đó không bị
thuyết phục chút nào. Tính chất sannyas sao? Dường
như kì dị, kì quái, lập dị! Với người phương Tây, tính
chất sannyas đơn giản không hấp dẫn. Người đó chưa
bao giờ nghĩ về nó.
Cho nên nhiều sannyasins phương Tây đang ở
đây: bạn đã bao giờ có bất kì mơ ước nào trong cuộc
sống rằng bạn sẽ trở thành một sannyasin không?
Ngay cả bây giờ bạn đã trở thành một sannyasin, bạn
vẫn còn phân vân - điều gì đã xảy ra cho mình? Mình
đang làm gì ở đây? - một người thông minh thế, người
đó làm gì ở đây?
Hỏi Heeren xem: anh ấy liên tục suy nghĩ, một
người thông minh thế, gần như người Do Thái, anh ấy
đang làm gì ở đây? Anh ấy đáng phải ở đâu đó tại thị
trường London kiếm ngày một nhiều tiền hơn, có
những ngôi nhà ngày một lớn hơn - anh ấy đang làm
gì ở đây? Chỉ nhảy và múa như thằng ngu sao!?
Người phương Tây tới tôi mà không có sự thuyết
phục nào, không có ý tưởng nào về tính chất sannyas
là gì. Tôi phải nói cho người đó về nó. Tôi phải kéo
người đó vào nó. Và tôi phải rất logic. Tôi dùng logic
chỉ cho người phương Tây. Với người Ấn Độ tôi dùng
ảo thuật. Và đây là hai cách tiếp cận khác nhau.
Câu hỏi thứ tư:
Về sau tôi cảm thấy thầy đã ném tôi trở về với
chính mình ngày một nhiều.
Tôi phải ném bạn vào đâu khác được nữa? Đó là
chỗ duy nhất! Đó là nơi bạn thuộc vào.
Toàn bộ nỗ lực của thầy là để đem bạn trở về nhà,
để ném bạn trở lại bản thân mình, để làm bạn thành
cái mà bạn được ngụ ý là, để giúp bạn là chính bản thân mình. Nếu có một thầy giáo nào đó giả vờ làm
bạn thành ai đó khác, cẩn thận đấy! Trốn ngay khỏi
người đó. Người đó giống như thuốc độc. Người đó
sẽ phá huỷ bạn.
Tôi không cố làm cho bạn thành cái gì đó khác
hơn mà bạn không phải thế. Tôi chỉ giúp bạn là chính
mình - dù bạn là ai, dù Allah muốn bạn là bất kì ai.
Tôi chỉ có thể hợp tác với ý chí của Allah; tôi không ở
đây để can thiệp. Dù bạn định là bất kì cái gì, dù định
mệnh của bạn là bất kì cái gì, tôi chỉ giúp đỡ bạn
hướng tới định mệnh đó. Tôi không can thiệp.
Rồi một hôm bỗng nhiên bạn sẽ thấy mình đã trở
nên hoàn toàn độc lập, tuyệt đối là bản thể đích thực
riêng của mình. Đó sẽ là ngày hạnh phúc cho tôi, và
đó sẽ là ngày cho lòng biết ơn của bạn. Bạn sẽ cảm
thấy biết ơn. Ngày đó bạn sẽ hiểu tại sao tôi cứ liên
tục ném bạn trở về với chính mình. Tôi không muốn
trở thành cái nạng cho bạn. Tôi muốn các chi riêng
của bạn đủ mạnh - tôi không muốn là cái nạng. Tôi
không muốn trở thành đôi mắt của bạn, bởi vì điều đó
sẽ là điều không thể được. Bạn sẽ bị lừa.
Tôi không muốn trao cho bạn điều tôi biết. Ngay
chỗ đầu tiên, điều đó đã không thể được trao. Điều
thứ hai, nếu như nó được trao thì nó ngay lập tức bị
biến chất. Khoảnh khắc nó đạt tới bạn, nó trộn lẫn với
bạn, nó bị biến chất.
Tri thức là có thể chỉ khi mắt bạn mở, khi nó là trí
huệ riêng của bạn, khi bạn có sự sáng tỏ. Tôi không
trao cho bạn câu trả lời - tôi chỉ cố gắng lấy đi các câu
hỏi. Nhớ lấy điều đó! Tôi không trao cho bạn câu trả
lời nào; đó là lí do tại sao câu trả lời của tôi lại mang
tính lảng tránh thế, vòng vo thế. Tôi chỉ muốn lấy đi
cái gai câu hỏi khỏi trái tim bạn.
Câu trả lời của tôi chỉ là mẹo. Một khi câu hỏi đã
biến mất, bạn là câu trả lời. Và không có nhiều câu trả
lời đâu, nhớ lấy - chỉ có một câu trả lời bởi vì chỉ có
một cuộc sống và chỉ có một câu hỏi. Bởi vì bạn
không biết câu trả lời nên bạn cứ đi hỏi cả nghìn lẻ
một câu hỏi.
Tôi không cung cấp cho bạn bất kì câu trả lời nào
đâu. Thực tế, tôi đang kéo đi chính mảnh đất dưới
chân bạn. Tôi sẽ để cho bạn treo trên vực thẳm, vực
thẳm không đáy. Bạn sẽ hoảng sợ.
Toàn bộ công việc của tôi là giúp bạn không bị
hoảng sợ, giúp bạn giữ lòng dũng cảm - bởi vì một
khi bạn cho phép bản thân mình rơi vào trong vực
thẳm… tâm trí vô suy nghĩ, tâm trí vô ý nghĩ là vực
thẳm, bởi vì nó là vô trí. Khi câu hỏi không có, tâm trí
ở đâu? Thế thì tâm trí đã biến mất. Và cùng với tâm
trí bản ngã biến mất. Và cùng với tâm trí tôi và bạn
biến mất. Cùng với tâm trí thầy và đệ tử biến mất.
Cùng với tâm trí mọi phân biệt biến mất. Bạn bắt đầu
rơi.
Nếu bạn cho phép tôi và nếu bạn hợp tác với tôi,
thì tôi sẽ giúp bạn rơi như chiếc lông… dần dần vào
vực thẳm trống rỗng của bản thể… Đó là câu trả lời!
Câu trả lời là bản thể bạn. Câu hỏi tới từ tâm trí
bạn. Tâm trí không phải là bản thể bạn. Không có tâm
trí đi. Vượt ra ngoài tâm trí đi.
Bạn sẽ muốn níu bám lấy tôi, bởi vì điều đó rất rẻ
và dễ dàng. Bạn có thể đổ mọi trách nhiệm của mình lên tôi. Bạn có thể nói, "Bây giờ thầy chăm nom." Và
bạn có thể cứ sống cuộc sống của mình theo cách bạn
đã sống.
Đó là điều mọi người vẫn làm trên thế giới này:
họ chọn một thầy, họ buông xuôi, và họ nói, "Bây giờ
tôi đã kết thúc - bây giờ thầy chăm nom cho tôi." Và
họ cứ sống theo cùng cách cũ! Cùng không trung thực
đó, cùng nghi ngờ đó, cùng giả tạo đó, cùng hoang
đường đó - họ cứ tiếp tục; cứ dường như là họ đã làm
tất cả những gì họ cần phải làm. Điều này chẳng ích
gì.
Buông xuôi không phải là ném đi mọi trách
nhiệm. Buông xuôi đơn giản là chỉ báo về tin cậy,
rằng bạn tin cậy vào con người này. Bây giờ bất kì
điều gì người đó nói, bạn sẽ làm. Buông xuôi là bắt
đầu của nỗ lực lớn! Buông xuôi là bắt đầu của cuộc
hành trình lớn. Buông xuôi là đi vào trong dòng chảy.
Khi bạn buông xuông theo tôi, bạn chỉ buông xuôi
theo tôi để cho tôi có thể làm cho bạn thành bản thân
mình. Bạn đã thử theo cách riêng của mình và bạn đã
thất bại. Bạn đã thử và theo nhiều người và bạn đã
thất bại - bởi vì những người đó không thực quan tâm
tới bạn; họ quan tâm tới ý tưởng riêng của họ. Ai đó
đang cố làm cho bạn thành người Ki tô giáo. Ai đó
đang cố làm cho bạn thành người Hindu. Ai đó đang
cố đổi bạn thành người Mô ha mét giáo. Họ quan tâm
theo cách riêng của họ. Họ có ý tưởng riêng của họ để
áp đặt lên bạn. Bạn là nạn nhân. Với tôi, tôi không cố
gắng làm bạn thành người Ki tô giáo hay người Hindu
hay người Jaina hay Phật tử - tôi đơn giản cố gắng
làm cho bạn chỉ là người mà bạn đang là, người mà
bạn được ngụ ý là, người mà Thượng đế muốn bạn là.
Đó là lí do tại sao tôi lại cứ trả lời những người
khác nhau theo các cách khác nhau. Về sau bạn sẽ
không có khả năng hình dung ra đây là cái kiểu người
gì, đây là cái loại người gì. Nếu bạn nhìn qua tất cả
các sách của tôi, bạn sẽ không có khả năng phân loại
nó ra - hệ thống gì vậy? Không có hệ thống - bởi vì
cách tiếp cận của tôi là cá nhân. Tôi nói điều này với
người này, và ngay lập tức tôi nói chính điều đối lập
với người khác.
Mới đêm qua, với người này tôi nói, "Bạn trở
thành sư Phật giáo đi - hoàn toàn thoát khỏi bản năng
dục của mình, quên nó đi." Và ngay lập tức sau người
đó, với người khác tôi nói, "Ham mê đi - bạn đi vào
trong quan hệ." Bây giờ, sẽ khó cho bất kì ai muốn rút
ra đây là kiểu hệ thống gì.
Cách tiếp cận của tôi mang tính cá nhân. Tôi nói
với một người, thế thì tôi quên đi cả thế giới. Và khi
tôi nói với người này, thì tôi không quan trọng - người
đó mới quan trọng. Khi tôi nói với một người, tôi
không nói từ ý thức hệ. Tôi không có hệ thống đã làm
sẵn; tôi không cố gắng áp người đó vào hệ thống đó,
bởi vì điều đó sẽ là vô nhân đạo, điều đó sẽ là bạo
hành.
Và bất kì khi nào bạn thấy một thánh nhân cố
gắng áp bạn vào hệ thống nào đó, cố gắng bắt buộc
bạn vào hệ thống nào đó, nhớ lấy, người đó là kẻ sát
nhân, người đó rất bạo hành. Bạo hành của người đó
có thể được bọc đường - mọi cái gọi là mahatmas của
bạn đều giống thế, rất bạo hành, những người cực kì bạo hành; cố gắng ấn bạn vào khuôn đúc. Khuôn đúc
đã được chế sẵn. Khuôn đúc đã có đó khi bạn còn
chưa có đó; khi bạn tới, khuôn đúc đã có rồi - bạn
phải khớp với khuôn đúc.
Khi bạn tới tôi, tôi không có khuôn đúc nào cả.
Tôi không làm bạn khớp vào cái gì đó. Tôi chỉ nhìn
vào trong bạn và tôi thử xem liệu năng lượng bên
trong nhất của bạn có chuyển động hay không, và tôi
giúp nó chuyển động theo hướng đó. Đó là con đường
của bạn. Đó là nơi bạn nên hiện hữu. Bạn không dũng
cảm đi vào trong nó; tôi giúp bạn, tôi cho bạn dũng
cảm. Tôi cho bạn lời hứa rằng "Tôi cùng với bạn, bạn
cứ đi đi - bạn đừng lo nghĩ." Nhưng tôi giúp bạn là
chính bạn.
Và với tôi tôn giáo có nghĩa là tự do cho từng cá
nhân, tuyệt đối tự do cho từng cá nhân. Tất nhiên,
trong tự do đó có bao hàm kỉ luật lớn lao - nhưng kỉ
luật đó phải nảy sinh ra từ tâm thức riêng của bạn; nó
phải không bị áp đặt bởi bất kì ai khác. Nhưng ngay
bây giờ, khi bạn còn đang trong quá trình, bạn sẽ
không có khả năng hiểu được nó một cách toàn bộ.
Ngày bạn tới nơi, bạn sẽ hiểu con người này đã làm gì
cho bạn. Bạn sẽ cảm thấy biết ơn.
Có một câu chuyện về một sư Trung Quốc tổ
chức lễ mừng thọ. Ai đó hỏi, "Sao ông lại làm lễ
mừng thọ? Chuyện gì xảy ra vậy?"
Ông ta nói, "Đây là ngày sinh của thầy tôi."
Thầy đã chết rồi, nhưng người hỏi vẫn băn khoăn.
Anh ta nói, "Nhưng như tôi nhớ, ông đã tới thầy đó
nhiều lần và ông ấy bao giờ cũng từ chối trở thành
thầy ông - vậy tại sao ông lại làm lễ mừng? Bởi vì
cuộc lễ này chỉ được tổ chức bởi đệ tử đã được thầy
chấp nhận. Cho nên tại sao ông bận tâm? Trong thực
tế, ông ấy đã bác bỏ ông biết bao nhiêu lần!"
Người này bắt đầu cười to. Ông ta nói, "Bởi vì
ông ấy đã bác bỏ tôi, nên tôi đã rơi vào chính mình.
Và cái ngày tôi nhận ra bản thể mình, tôi cảm thấy
biết ơn ông ấy. Ông ấy là thầy tôi. Nếu như ông ấy mà
không bác bỏ tôi thì tôi đã có thể không đạt tới - bởi
vì trong thực tế tôi đã cố gắng tìm hỗ trợ nào đó, tìm
ai đó để dựa vào. Tôi đã không thật quan tâm tới việc
trở thành tuyệt đối cá nhân và tự do.
"Tôi đã nói về giải thoát, nhưng tôi lại không thực
cố gắng được giải thoát. Tôi đã cố gắng tìm cái lồng
đẹp, nhà tù đẹp - nhà tù linh thiêng nào đó, hình mẫu
tôn giáo nào đó. Nhưng con người này đơn giản
không thể tưởng tượng nổi! Bao nhiêu lần tôi đã lại
gần ông ấy! - và ông ấy cứ tống tôi ra, và ông ấy sẽ
nói, 'Cút về đi! Ta không là thầy anh.' Và bây giờ tôi
biết ông ấy là thầy tôi và đây là giáo huấn của ông ấy.
Bác bỏ của ông ấy là chấp nhận của ông ấy, bởi vì
ông ấy có thể thấy qua tôi rằng đây là cách duy nhất
tôi có thể trưởng thành. Đó là lí do tại sao ông ấy đã
bác bỏ tôi. Nhưng bởi việc bác bỏ tôi thì ông ấy đã
chấp nhận tôi."
Bạn có thể thấy ra vấn đề từ đó không? Tôi sẽ cứ
ném bạn về bản thân mình. Đôi khi bạn sẽ cảm thấy bị
tổn thương. Đôi khi một vết thương lớn sẽ nảy sinh
trong bạn. Nhưng một ngày nào đó, cuối cùng khi bạn
về nhà, bạn sẽ biết ơn là tôi chưa bao giờ trở thành cái
nạng cho bạn.
Thầy đã làm cho tôi nhận ra tôi là kẻ hèn nhát
và tôi chấp nhận điều đó và hạnh phúc. Bây giờ
tôi có cảm giác rằng tôi đang trở nên bạo dạn,
và tôi sợ.
Đây là từ Raj Bharti. Anh ấy là một quân nhân, và
tất nhiên anh ấy hay tin rằng mình là người bạo dạn.
Nhưng anh ấy có thể đã vào quân đội chỉ để có cảm
giác này về việc là người bạo dạn. Anh ấy là đại tá
cho nên anh ấy có uỷ nhiệm thư; anh ấy có thể chứng
minh rằng mình bạo dạn. Nhưng tôi nhìn vào bên
trong anh ấy và tôi thấy anh ấy là kẻ hèn nhát - và anh
ấy cũng đủ bạo dạn để chấp nhận điều đó. Anh ấy
chấp nhận điều đó mà không phàn nàn gì, mà không
miễn cưỡng gì. Anh ấy chấp nhận điều đó một cách
toàn bộ. Điều đó là đẹp.
Khi anh ấy chấp nhận điều đó, chính khoảnh khắc
đó tôi biết rằng bây giờ anh ấy sẽ trở nên bạo dạn -
bởi vì đây là bắt đầu của bạo dạn. Chỉ người bạo dạn
mới có khả năng chấp nhận rằng mình là kẻ hèn nhát.
Người hèn nhát không bao giờ có thể chấp nhận được
điều đó. Người hèn nhát cố gắng chứng minh rằng họ
là bạo dạn.
Tôi đã có một thầy giáo cứ liên tục cố gắng chứng
minh rằng mình là người rất bạo dạn. Tôi lại gần ông
ấy và nói, "Xin thầy chấm dứt điều vô nghĩa này đi.
Thầy nói quá nhiều về bạo dạn đến mức em hoài nghi
rằng thầy là người hèn nhát - và nếu thầy không chấm
dứt điều đó, thì em sẽ gây ra rắc rối đấy."
Ông ấy nói, "Em muốn nói gì?"
Tôi nói, "Rằng thầy phó mặc cho em - nhưng thầy
chấm dứt ngay lập tức, bởi vì em biết thầy là người
hèn nhát. Em đã thấy thầy run rẩy trong lớp. Khi thầy
vào lớp thầy vã mồ hôi - mà thầy lại nói về bạo dạn
sao?! Thầy chấm dứt điều đó ngay lập tức đi! Bằng
không thầy sẽ phải chứng minh rằng thầy là người
bạo dạn, và điều đó sẽ thành khó khăn đấy."
Ông ấy không chỉ chấm dứt, ông ấy đơn giản biến
mất. Ông ấy từ chức của mình. Sau vài năm, khi tôi
vào đại học, tôi bắt gặp ông ấy tại ga xe lửa. Tôi nói,
"Thầy đã ở đâu rồi?"
Ông ấy nói, "Em thật nguy hiểm. Tôi thực sự là
người hèn nhát - nhưng khi em nói rằng tôi sẽ phải
chứng minh bạo dạn của mình thì tôi bắt đầu nghĩ về
điều đó, tôi nói tốt hơn cả là tôi nên đi khỏi đây."
Đại tá Raj đã chấp nhận điều đó đơn giản thế, hồn
nhiên thế - đến mức chính khoảnh khắc đó anh ấy bắt
đầu trở nên bạo dạn. Đây là logic của cuộc sống. Đây
là chính cái logic ngớ ngẩn của nó. Người hèn nhát cứ
cố gắng chứng minh rằng mình là bạo dạn; người bạo
dạn chấp nhận ngay tính hèn nhát của mình. Người
bạo hành cố gắng trở thành vô bạo hành; người thực
sự vô bạo hành chấp nhận mọi bạo hành có bên trong
mình.
Người rất dục cứ cố gắng trở thành vô dục; người
thực sự vô dục chấp nhận mọi bản năng dục có trong
mình. Tội nhân cứ giả vờ là thánh nhân. Thánh nhân thực là người biết bao nhiêu khả năng phạm tội vẫn
còn sống động trong mình.
Bây giờ anh ấy nói: "Bây giờ tôi có cảm giác rằng
tôi đang trở nên bạo dạn, và tôi sợ."
Bạn lại đi vào lối mòn cũ rồi. Khi bạn là người
hèn nhát thì bạn chấp nhận rằng mình là người hèn
nhát và bạn bắt đầu trở nên bạo dạn. Bây giờ bạn đã
bắt đầu cảm thấy rằng mình bạo dạn và bạn lại đang
trở nên hèn nhát - bạn sợ. Bạn thấy cái logic của nó.
Đừng bao giờ tuyên bố rằng bạn là người bạo dạn
và bạn sẽ vẫn còn bạo dạn. Đừng bao giờ tuyên bố
rằng bạn đẹp và bạn sẽ vẫn còn đẹp. Đừng bao giờ
tuyên bố rằng bạn trí huệ và bạn sẽ vẫn còn trí huệ.
Khoảnh khắc bạn tuyên bố, bạn đã sa vào bẫy lần nữa.
Upanishad nói: Người biết không bao giờ nói
rằng mình biết. Người nói mình biết chính là không
biết.
Cho nên thấy trò chơi này của tâm trí đi. Chỉ quan
sát. Đừng bắt đầu tin rằng bạn bạo dạn, bằng không
bạn sẽ trở thành kẻ hèn nhát lần nữa. Nhưng nếu bạn
có thể quan sát toàn thể trò chơi này, và bạn có thể
vẫn chỉ là nhân chứng, thế thì hèn nhát, bạo dạn, tất cả
đều biến mất - và cái còn lại mới thực là bạn. Nó
không là cả hai. Nó là siêu việt.
Câu hỏi thứ sáu:
Thầy nói cho chúng tôi hàng ngày về buông
xuôi, ấy vậy mà điều đó vẫn không xảy ra - sao
lại không vậy? Tôi thực sự muốn buông xuôi,
vậy mà cố gắng chẳng có tác dụng, không cố
gắng cũng chẳng có tác dụng. Phải làm gì và
khi nào, nếu như lúc nào đó điều đó sẽ xảy ra?
Vấn đề không phải là việc làm hay không làm của
bạn - bởi vì không làm lại cũng là việc làm của bạn.
Vấn đề không phải là việc làm chút nào! - dù tích cực
hay tiêu cực. Khi bạn không làm mà cũng không
không làm, nó xảy ra.
Bạn chuyển từ cực nọ sang cực kia. Đầu tiên bạn
cố gắng làm; khi nó không xảy ra bạn nói, "Thôi
được, vậy bây giờ mình sẽ không làm nữa - để mình
xem liệu nó có xảy ra hay không." Nhưng trông đợi
vẫn như cũ. Nó ở đằng sau việc làm, bây giờ nó ở
đằng sau việc không làm. Bạn đang trông đợi nó xảy
ra. Bạn đang ham muốn nó xảy ra. Bạn đang hi vọng
nó xảy ra.
Chừng nào ham muốn chưa biến mất, chừng nào
hi vọng chưa bị bỏ đi, nó sẽ không xảy ra đâu. Buông
xuôi chỉ xảy ra khi ham muốn, hi vọng, biến mất.
Trong buông bỏ toàn bộ nó xảy ra.
không cần thiết, bởi vì cả hai về cơ bản không khác
nhau. Đằng sau cả hai là cùng một ham muốn.
Để tôi kể cho bạn một giai thoại:
Mulla Nasruddin phải lái xe đưa vợ và mẹ vợ từ
Bombay về Pune, và mọi lúc trên đường hai người
đàn bà trong cuộc đời anh ta cứ đưa ra những lời
khuyên về cách lái xe.
Cuối cùng Nasruddin không thể nhịn được thêm
nữa và kéo chiếc xe vào vệ đường, hầm hầm quay
sang phía vợ ở chỗ ngồi đằng sau và rên rỉ, "Được rồi.
Bây giờ nói toạc móng heo ra. Ai lái xe đây? Em...
hay mẹ em?"
Nhưng dù là mẹ quyết định hay vợ quyết định thì
mọi sự vẫn như nhau: ai đó khác quyết định. Dù bạn
cố gắng để cho nó xảy ra bằng việc làm, hay bạn cho
phép nó xảy ra bằng không làm, bạn vẫn không cho
phép Thượng đế có cơ hội nào.
Buông xuôi là món quà của Thượng đế. Khi bạn
hoàn toàn vắng mặt, không làm mà cũng không không
làm, nó xảy ra. Nhưng điều đó chẳng liên quan gì tới
bạn cả, cho nên bạn có thể quên hoàn toàn về nó đi.
Bạn đơn giản làm những việc bình thường của mình:
ăn, ngủ, đi, nhảy múa, hát, yêu - bạn làm những việc
bình thường của mình và bạn quên mất tất cả về
buông xuôi. Một hôm bỗng nhiên nó có đó.
Làm những việc bình thường của cuộc sống,
không chờ đợi cái gì phi thường xảy ra, không chờ
đợi phép màu nào đó, một ngày nào đó nó có đó. Nó
đơn giản có đó. Một sáng bạn dậy và nó có đó - toàn
bộ căn phòng của bạn đầy những phúc lành. Và sau
đó, bạn không thể nào đánh mất nó được. Bởi vì, thực
sự, trong buông xuôi điều thực sự xảy ra là ở chỗ bản
tính riêng của bạn đi tới nở hoa. Nhưng nó là món quà
từ Thượng đế. Ngay cả cầu nguyện cũng không được
nó, bởi vì trong lời cầu nguyện của bạn cũng sẽ có
ham muốn.
Câu hỏi thứ bẩy:
Osho kính yêu,
Tôi đã đi tìm Mulla Nasruddin mà không thể
nào tìm thấy anh ta. Cho nên, theo gợi ý của
thầy, tôi đã tìm tới Swami Yoga Chinmaya và
hỏi anh ấy sao thầy lại ném chiếc khăn. Anh ấy
cho một bài nói suốt nửa tiếng đồng hồ về các lí
do biểu tượng sâu sắc và bí truyền cao độ. Tôi
phát phì cười. Osho, thầy lại chơi xỏ chúng tôi
lần nữa rồi! Swami Yoga Chinmaya là Mulla
Nasruddin.
Anh ấy đang cố gắng cần mẫn đấy nhưng anh ấy
vẫn chưa là thế được đâu. Là Mulla Nasruddin là điều
rất khó.
Là Mulla Nasruddin nghĩa là hai điều: ngu ngốc
trong trí huệ của bạn và trí huệ trong ngu ngốc của bạn. Đấy là mâu thuẫn rất lớn. Trí huệ trong ngu ngốc
của bạn và ngu ngốc trong trí huệ của bạn. Yoga
Chinmaya đang cố gắng - cần mẫn đấy; nhưng anh ấy
chỉ mới có khả năng làm phần thứ hai từ trước tới giờ.
Phần thứ nhất còn khó hơn. Nếu anh ấy cứ làm việc
cần mẫn về nó, anh ấy có thể thành công.
Bạn nên nhận biết về sự kiện là Mulla Nasruddin
là một phương cách Sufi. Nó là để làm cho bạn rõ
ràng rằng cuộc sống là trí huệ trong cái ngu ngốc của
nó. Và khi bạn cố gắng là trí huệ thì bạn trở thành ngu
ngốc. Người trí huệ vĩ đại nhất giống như kẻ ngu
ngốc. Và người ngu ngốc vĩ đại nhất là người giả vờ
rằng họ trí huệ.
Socrates đã nói, "Khi tôi không nhận biết, khi tôi
là kẻ dốt nát, tôi thường nghĩ rằng tôi đã biết. Khi tôi
là kẻ dốt nát tôi thường nghĩ rằng tôi đã biết! Bây giờ
tôi biết, tôi biết chỉ mỗi một điều - rằng tôi không
biết."
Trong việc nở hoa vô cùng của trí huệ, người ta
trở thành kẻ ngu ngốc. Jesus là thằng ngốc! Thánh
Francis là thằng ngốc! Phật là thằng ngốc! Cái dốt nát
của họ là sâu sắc, cái dốt nát của họ là tối thượng.
Trong dốt nát của mình họ tuyên bố rằng cuộc sống
này là điều bí ẩn - không đo được, vô hạn. Không có
ai để giải quyết nó. Nó không phải là vấn đề để được
giải quyết: nó là bí ẩn để được sống. Trong dốt nát
của mình họ đã trở thành hoàn toàn hồn nhiên. Đó là
trí huệ của họ.
Thế rồi tới các triết gia vĩ đại - Hegel, Kant,
Aristotle, Plato - họ chứng tỏ rằng họ là những người
rất trí huệ. Đó là cái ngu ngốc của họ.
Nếu bạn phải chọn, chọn làm người ngu ngốc và
bạn sẽ trở thành trí huệ. Đừng chọn giả vờ trí huệ,
bằng không bạn sẽ trở thành kẻ ngu ngốc.
Một hôm tôi đi cùng Mulla Nasruddin trên đường.
Trời bỗng nhiên bắt đầu mưa. Tôi bảo Mulla
Nasruddin, "Mulla, trời mưa rồi. Dương ô lên đi!"
Anh ta nói, "Cũng chẳng hơn gì - nó thủng đầy
lỗ."
Thế là tôi ngạc nhiên. Tôi nói, "Vậy sao, sao anh
lại mang nó đi? Sao ngay chỗ đầu tiên anh lại mang
nó đi?"
Anh ta nói, "Tôi đâu có nghĩ trời sẽ mưa."
Có một phòng khám bệnh lâm sàng nhộn nhịp nơi
các bệnh nhân có thể tới chữa thuốc không mất tiền.
Nhiều người già chẳng có gì làm cũng tới để nói với
bác sĩ về những trục trặc của họ. Mulla Nasruddin
hàng ngày tới đó. Chẳng có sai sót gì với anh ta cả.
Nhưng bác sĩ chiều ý anh ta, lắng nghe kiên nhẫn, và
thực tế cũng trông đợi việc thăm viếng của anh ta.
Một hôm anh ta không đến. Hôm sau, bác sĩ của anh
ta hỏi, "Hôm qua anh đi đâu? - chúng tôi vắng anh."
"Tôi sẽ nói với ông sự thật," anh ta đáp. "Tôi bị
ốm."
Mulla Nasruddin vừa lòng và hạnh phúc thế, một
hôm tôi hỏi, "Triết lí của anh là gì, Nasruddin? Làm
sao anh tránh lo nghĩ?"
sống rất đơn giản. Điều đầu tiên phải ghi nhớ về cuộc
sống là - đừng lo nghĩ về nó. Thực sự, chỉ có hai điều
đáng lo nghĩ tới: hoặc là bạn thành công hoặc là bạn
không thành công. Nếu bạn thành công, thì chẳng có
lo nghĩ gì. Nếu bạn không thành công, thì chỉ có hai
điều để lo nghĩ: hoặc là bạn mạnh khoẻ hoặc là bạn
không mạnh khoẻ. Nếu bạn mạnh khoẻ thì tốt, chẳng
có gì phải lo nghĩ cả. Nếu sức khoẻ của bạn xấu, cũng
chỉ có hai điều để lo nghĩ: hoặc là bạn sẽ sống hoặc là
bạn sẽ không sống. Nếu bạn sống, thì chẳng có gì phải
lo nghĩ cả; còn nếu bạn không sống, thì sao, thì bạn
chỉ có hai điều để lo nghĩ. Hoặc là bạn sẽ lên thiên
đường hoặc bạn không lên thiên đường. Nếu bạn lên
thiên đường, thì không có gì phải lo nghĩ - còn nếu
bạn đi tới nơi khác, thì quỉ tha ma bắt bạn sẽ phải
nhộn nhạo đi bắt tay mọi bạn cũ, bạn sẽ không có thời
gian để mà lo nghĩ."
Tôi phù hộ cho Swami Yoga Chinmaya và hi
vọng rằng một ngày nào đó anh ấy sẽ trở thành Mulla
Nasruddin. Cái ngày người ta trở thành Mulla
Nasruddin, người ta đã về tới nhà.
Mulla Nasruddin say khướt bị cảnh sát chặn lại
khi anh ta đang khật khưỡng trên phố quãng ba giờ
sáng.
"Anh có thể giải thích được tại sao anh lại ở ngoài
phố vào giờ này không?" viên cảnh sát hỏi.
"Nếu mà tôi có thể," Mulla nói, "thì tôi đã ở nhà
lúc này rồi."
Nếu bạn biết cuộc sống là gì, thì bạn đã ở nhà
ngay bây giờ rồi. Mọi giải thích bí truyền, mọi lời giải
thích như vậy đều ngu xuẩn.
Chinmaya đang làm tốt đến năm mươi phần trăm
khi có liên quan tới Mulla Nasruddin. Mọi lời giải
thích đều ngu xuẩn, bởi vì mọi cái gọi là trí huệ đều
ngu xuẩn. Nhưng đây là cách người ta trưởng thành.
Năm mươi phần trăm kia cũng sẽ tới - khi cái ngu
xuẩn trở thành trí huệ.
Câu hỏi cuối cùng:
Osho kính yêu,
Những điều rất bí ẩn đang xảy ra… Chiếc khăn
đã được tìm thấy trong hộp câu hỏi và chúng tôi
không biết nó đã tới từ đâu! Xin thầy làm sáng
tỏ cho chúng tôi.
Chắc chắn rồi, những điều bí ẩn đang xảy ra. Đó
là điều Swami Yoga Chinmaya đã nói với đại đệ tử
của mình, Priya, mới hai ngày trước đây - rằng nhiều
điều bí ẩn đang xảy ra. Và anh ấy nói ngày hôm kia,
"Ngày kia nhiều điều bí ẩn nữa sẽ xảy ra." Hôm nay
là ngày hôm kia đó, và bây giờ điều này đã xảy ra.
Bây giờ rất khó mà dùng logic - tôi sẽ phải dùng
ảo thuật. Cho tôi một chút khoảnh khắc, một chút thời
gian, tôi dùng ảo thuật của mình....
chứ không phải người phương Tây; có chồng chứ
không phải không có chồng; một sannyasin. Tên cô
ấy bắt đầu bằng 'u'. và nếu bạn muốn biết thêm thông
tin về cô ấy, thì bạn có thể hỏi mối quan tâm của Đại
tá Raj Bharti.
Tôi mong mỏi con rắn trở nên sống động trong
tôi, thắp lên trong tôi ngọn lửa....
Tôi có đang trên đường cấm không? Tôi sợ hãi.
Đường cấm cũng là đường. Không có đường nào
khác. Có một qui tắc chắc chắn cho tiến hoá, một
nguyên tắc chắc chắn cho nó. Và nguyên tắc đó là:
trước khi bạn có thể trở thành thực sự hồn nhiên bạn
phải đánh mất mọi sự hồn nhiên. Trước khi bạn có thể
thực sự trở nên thuần khiết bạn phải đi theo mọi loại
không thuần khiết. Trước khi bạn có thể về nhà, bạn
phải vẩn vơ, đi lạc lối.
Đó là toàn bộ ý nghĩa của câu chuyện ngụ ngôn
Ki tô giáo về Adam bị đuổi khỏi thiên đường của
Thượng đế. Anh ta phải bị đuổi ra. Không phải là
Adam chịu trách nhiệm cho việc bị đuổi đó - đấy là
một qui tắc nào đó của cuộc sống.
Thượng đế bảo Adam rằng "Cây tri thức là cây
cấm, con không được ăn trái của nó." Chỉ một mệnh
lệnh được trao cho anh ta, rằng anh ta không được ăn
từ cây tri thức này. Nhưng điều này lại tác động như
khêu gợi.
Nếu Thượng đế thực sự muốn anh ta không ăn
quả của cây tri thức này, cách tốt nhất đáng phải là
đừng bao giờ nói cho Adam về điều đó. Thiên đường
vô hạn... hàng triệu và hàng triệu cây. Thậm chí đến
giờ, Adam cũng sẽ không có khả năng phát hiện ra
điều đó - cây tri thức. Nhưng khoảnh khắc Thượng đế
nói: "Đừng chạm vào cây đó, đừng tới gần nó, đừng
ăn quả nó," thì cây đó trở thành cây quan trọng nhất.
Chắc chắn. Hiển nhiên.
Adam phải đã bắt đầu mơ về nó. Một cám dỗ - đi
vào rừng, vào vườn, cái cây này cứ vẫy gọi anh ta
mãi. Anh ta phải đã lại gần nó, nhìn nó, chờ đợi,
nghiền ngẫm; nhiều lần anh ta phải đã ở gần nó, ngay
bên bờ miệng phạm tội, không tuân lệnh, sắp nổi dậy.
Có một luật nền tảng cho điều đó. Adam phải bị
đuổi ra. Chừng nào mà Adam còn chưa bị đuổi thì
Adam sẽ chẳng bao giờ trở thành một Christ được.
Anh ta phải đi lạc lối để trở về nhà. Rất mâu thuẫn!
Nhưng chừng nào bạn còn chưa đi vào trong tội lỗi,
bạn không biết thánh thiện là gì.
Mọi đứa trẻ đều là thánh nhân, nhưng tính thánh
thiện đó lại rất rẻ. Bạn chưa kiếm được nó; nó mới chỉ
là món quà tự nhiên - và ai bận tâm tới món quà tự nhiên đó? Bạn phải đánh mất nó đi. Khi bạn làm mất
nó thế thì bạn bắt đầu đau khổ, thế thì bạn cảm thấy
cơn đói lớn về nó. Khi bạn làm mất nó, thế thì bởi
tương phản sự việc trở thành rõ ràng nó là gì.
Nếu bạn muốn thấy buổi bình minh đẹp, bạn phải
lang thang trong đêm tối. Chỉ sau đêm tối, buổi sáng
mới đẹp. Nếu bạn thực sự muốn giầu có, bạn phải trở
thành nghèo. Chỉ sau cái nghèo bạn mới bắt đầu cảm
thấy cái đẹp của giầu có.
Mâu thuẫn là rõ ràng duy nhất - chúng là phần bù.
Người Ki tô giáo có một lí thuyết; họ gọi nó là
felix culpa - lỗi lầm hạnh phúc. Tội lỗi của Adam đã
được biết tới đối với thượng đế học Ki tô giáo như
felix culpa - lỗi lầm hạnh phúc - vì nó đem lại nhu cầu
Chúa Cứu thế Christ. Nếu như không có bất tuân lệnh
về phần của Adam thì đã không có Christ.
Adam là tâm thức con người đi xa khỏi Thượng
đế. Christ là cùng tâm thức con người đó trở về nhà.
Adam và Christ không phải là hai người. Adam đi xa,
Christ trở về. Đấy là cùng một năng lượng.
Bất tuân lệnh là cần thiết để trở nên tuân lệnh. Nổi
dậy là cần thiết để biết buông xuôi là gì. Bản ngã là
cần thiết để trở thành vô ngã. Mọi thánh nhân đều có
quá khứ và mọi tội nhân đều có tương lai. Nhớ điều
đó, và đừng bao giờ sợ điều cấm.
Điều cấm là con đường. Bạn đi vào trong nó! Đi
một cách dũng cảm. Đi một cách toàn bộ - để cho bạn
có thể chấm dứt hấp dẫn này. Và bạn không định tìm
gì trong nó cả. Bạn sẽ đi tới cái trống rỗng từ nó - đó
sẽ là kinh nghiệm lớn, chín muồi lớn. Tội lỗi không
bao giờ có thể đáp ứng, cho nên sao lại sợ?
Nếu có khả năng nào mà tội lỗi có thể đáp ứng
cho ai đó, thế thì sẽ có nguy cơ lớn. Nhưng tội lỗi
chưa bao giờ đáp ứng cho bất kì ai. Bạn càng đi vào
trong nó, bạn càng biết nó chỉ là ngu xuẩn, nó chỉ là
không thông minh, nó chỉ là già cỗi, lối mòn thường
lệ, cái vòng luẩn quẩn. Bạn chẳng đi đâu cả. Bạn
không đi đâu cả, bạn không trưởng thành.
Bạn càng hiểu sâu sắc điều đó, khả năng càng lớn
là bạn sẽ bắt đầu cuộc hành trình đi trở lại - bạn sẽ bắt
đầu đi tới cội nguồn nguyên thuỷ. Tất nhiên, khi tôi
nói trở lại cội nguồn nguyên thuỷ, tôi không ngụ ý
rằng bạn sẽ thực sự thoái lui. Bạn sẽ vẫn tiến lên,
nhưng cuộc hành trình sẽ hướng về cội nguồn. Không
có việc đi lùi. Thời thơ ấu thứ hai sẽ tới. Tại Ấn Độ,
khi một người đi qua thời thơ ấu lần thứ hai thì chúng
ta gọi người đó là được sinh ra hai lần - dwij - sinh ra
lần nữa. Người đó lại trở thành trẻ thơ, lại hồn nhiên.
Cho nên đừng sợ. Thế giới này là cám dỗ - cám
dỗ mà bạn phải trải qua, cám dỗ phải chịu đựng. Và
Quỉ là đối tác với Thượng đế - quỉ không phải là kẻ
thù, quỉ là đối tác. Quỉ cám dỗ bạn, quỉ đưa bạn vào
đường cấm, quỉ giúp bạn bất tuân lệnh. Quỉ khêu gợi
bạn, quỉ mê hoặc bạn, quỉ cám dỗ bạn. Nếu bạn toàn
tâm toàn ý đi với quỉ, chẳng chóng thì chầy bạn sẽ
hiểu rằng quỉ là kẻ lừa dối. Ngay lập tức quỉ biến mất.
Khoảnh khắc bạn nhận ra rằng quỉ là kẻ lừa dối,
thì quỉ biến mất. Trong việc nhận ra đó là cái chết cho
quỉ. Bỗng nhiên bạn bắt đầu cười to. Tiếng cười lớn
nảy sinh trong bạn. Bạn bắt đầu gầm như sư tử, tiếng gầm lớn. Bây giờ bạn đã thấy chân lí, tại sao Thượng
đế đã bảo bạn đừng ăn trái của cây nào đó - ông ấy
muốn bạn ăn nó.
Tất nhiên, Thượng đế không thể ngu ngốc thế.
Nếu ông ấy không muốn thì ông ấy đã giữ im lặng.
Ông ấy có thể đã loại bỏ cây đó đi! - bất kì người làm
vườn bình thường nào cũng có thể làm được điều đó.
Ông ấy đã không loại bỏ cây đó đi, ông ấy đơn giản ra
lệnh. Và đây chính là tâm lí. Chuyện ngụ ngôn này
thực sự là một trong những chuyện tâm lí hay nhất.
Bất kì khi nào bạn không được phép đi, bạn sẽ
muốn đi. Nếu phim nào đó đang chiếu trong thành
phố và có quảng cáo 'dành riêng cho người lớn' thì
mọi trẻ con sẽ xô tới - thế thì phải có cái gì đó cho
chúng. Nếu chỉ dành riêng cho người lớn, thế thì nó
có khêu gợi.
Nói với mọi người: "Đừng làm điều này," và họ
sẽ làm điều đó. Bạn có thể chắc chắn về điều đó. Và
Thượng đế làm cho điều đó thành hoàn toàn chắc
chắn. Ông ấy phải đã có chút ít hoài nghi về Adam,
cho nên Ông ấy đã tạo ra Eve. Đàn ông là kẻ hèn nhát
- trừ phi đàn bà cám dỗ anh ta. Anh ta có thể ngần
ngại, nhưng khi đàn bà có đó để cám dỗ, đàn ông trở
nên rất bạo dạn. Khi vợ có đó, thì chồng trở nên rất
bạo dạn. Đừng bao giờ đánh nhau với chồng khi vợ
hiện diện - anh ta sẽ giết bạn. Anh ta phải tự chứng
minh về mình bởi vì vợ có đó. Khi anh ta một mình,
bạn có thể đánh nhau; anh ta sẽ không bận tâm - anh
ta sẽ nói thế là tốt.
Khi bạn có người đàn bà cùng mình, bạn trở nên
liều lĩnh. Bạn phải chứng tỏ cho người đàn bà rằng
bạn là anh hùng, người vĩ đại, người dũng cảm, bạo
dạn. Thế thì bạn có thể phát điên, bạn có thể làm bất
kì cái gì.
Nhưng ngay cả thế Thượng đế cũng hoài nghi: có
thể đàn bà cũng không đủ. Ông ấy đã tạo ra con rắn:
rắn cám dỗ đàn bà, đàn bà cám dỗ Adam. Và tất nhiên
điều đó được lập kế hoạch rất kĩ lưỡng - hử? - đấy là
một vở kịch hay, lập kế hoạch chu đáo. Tất cả các
nhân vật đều có đó. Adam bao giờ cũng có thể nói,
"Tôi không chịu trách nhiệm. Eve, cô ấy chịu trách
nhiệm." Cô ấy bao giờ cũng có thể nói, "Tôi không
chịu trách nhiệm - rắn ấy." Và tất nhiên rắn thì không
thể nói được, cho nên câu chuyện này chấm dứt ở đó.
Nếu mà rắn có thể nói được thì nó đã nói, "Thượng đế
chịu trách nhiệm." Chẳng ai đã hỏi rắn - ai chịu trách
nhiệm? Rắn hoàn toàn im lặng.
Xem đấy: bất kì khi nào bạn nói ai đó khác chịu
trách nhiệm, bạn đang làm gì? Bạn đơn giản đẩy trách
nhiệm đi. Chồng nói vợ chịu trách nhiệm; vợ nói con
chịu trách nhiệm - và con cái, tất nhiên câm lặng;
chúng không thể nói được điều gì. Cho nên tại đó
chuyện dừng lại. Chúng ta cứ đổ trách nhiệm lẫn cho
nhau.
Bạn trở nên mang tính tôn giáo vào cái ngày bạn
nhận ra "Mình chịu trách nhiệm." Dũng cảm lên. Cảm
thấy trách nhiệm của mình - và đi vào trong mọi điều
cám dỗ bạn, và đi với nhận biết đầy đủ, đi có ý thức.
Đi một cách có chủ ý vào trong nó.
Tôi muốn nói với các bạn một luật khác của cuộc
sống: nếu các bạn đi một cách có chủ ý vào cái gì đó,
nó không bao giờ có thể trở thành tù túng của bạn được. Đừng đi cứ như là bạn bị kéo vào đó. Đừng đi
như kẻ nô lệ: đi như người chủ. Cho dù bạn đi vào cái
gì đó bị cấm đoán, bị tất cả các tôn giáo công bố là tội
lỗi, cứ đi một cách dũng cảm và đi với tinh thần trách
nhiệm. Nói: "Tôi muốn đi và tôi muốn thám hiểm
chiều hướng này. Và tôi đi đấy." Đừng cảm thấy mặc
cảm! Bởi vì nếu bạn cảm thấy mặc cảm thì bạn sẽ đi
nửa vời - và khi bạn đi nửa vời thì bạn bị mắc kẹt.
Thế thì bạn sẽ không bao giờ có khả năng quay lại.
Nếu bạn đi toàn tâm toàn ý, bạn ngay lập tức sẽ thấy
ra cái giả dối của nó, cái ngu xuẩn của nó. Đi một
cách toàn tâm toàn ý đi! Và thám hiểm nó một cách
đầy đủ, hoàn toàn đầy đủ. Thám hiểm mọi ngóc ngách
của nó để cho nó được kết thúc. Một khi bạn đã thấy
toàn thể trò chơi, bạn ra khỏi nó.
Bạn hỏi: "Tôi mong mỏi con rắn trở nên sống
động trong tôi..." Con rắn có đó. Thượng đế chưa bao
giờ tạo ra con người mà lại không có con rắn sẵn đó:
nó đã được dựng ra rồi, nó có đó rồi. Gọi nó là dục
hay gọi nó là kundalini - thì nó vẫn là con rắn đấy.
Dục là con rắn đi xuống. Kundalini là cùng con rắn
đó, cùng quyền năng con rắn đó, nhưng đi lên.
Thông thường, khi đứa trẻ được sinh ra, con rắn
có đó cuộn tròn gần trung tâm dục - điều các nhà yoga
gọi là muladhar - trung tâm cơ sở, gốc rễ: nó cuộn lại
ở đó, năng lượng ngủ. Vào lúc đứa trẻ trở nên thành
thục, chín muồi về dục, vào tuổi mười bốn hay gần
thế, con rắn duỗi ra và bắt đầu đi xuống, hướng tới
thung lũng. Đó là điều bản năng dục là gì.
Rồi một hôm, khi bạn đã thám hiểm bản năng dục
của mình và đã thấy chẳng có gì - chẳng có gì đáng
giá, ngoại trừ rắc rối, lo âu, phiền não, đau khổ - con
rắn bắt đầu đi lên. Đấy vẫn là cùng con rắn ấy! Bây
giờ nó bắt đầu đi lên đỉnh, lên núi.
Khi nó bắt đầu đi lên, biến đổi lớn xảy ra. Từ
Adam bạn đang trở thành một Christ. Và khi con rắn
chạm tới điều tối thượng trong bạn, sahasrar, luân xa
thứ bẩy của bản thể bạn, đỉnh cao nhất, đỉnh Everest,
đỉnh Gourishankar, khi nó chạm tới luân xa đó, bỗng
nhiên bạn không là Adam cũng chẳng là Christ - bạn
là bản thân Thượng đế.
Cảm thấy bản thân mình như Adam là giấc mơ, ác
mộng. Cảm thấy bản thân mình như Christ cũng vẫn
là giấc mơ - có tốt hơn giấc mơ đầu, không ác mộng
chút nào, rất dịu ngọt và đẹp đẽ, cực kì đẹp, nhưng
vẫn là giấc mơ. Đi tới biết bản thân mình như Thượng
đế là đi tới thực tại, là về nhà.
Con rắn có đó, và nó rất sống động! Bạn có thể đã
trở nên sợ con rắn này. Xã hội đang làm việc để
chống lại - chống lại bạn. Xã hội không muốn bạn là
ngọn lửa cá nhân có năng lượng, xã hội muốn bạn vẫn
còn trong kiểm soát. Xã hội sợ hãi. Ngay cả chỉ một
cá nhân cũng có thể trở thành mang tính rất bùng nổ.
Đó là điều đã xảy ra khi một Christ đi trên trái
đất, hay một Phật - hệt như một nguyên tử nhỏ có thể
nổ và có thể phá huỷ toàn bộ thành phố lớn như
Hiroshima. Hệt như nguyên tử tí hon, mắt không thấy
được, không ai đã từng thấy được nó, thậm chí đến
máy móc cũng không thấy được - một hạt không thấy được có thể nổ và có thể sinh ra năng lượng nhiều đến
thế. Còn nói gì tới tâm thức con người?
Nếu tâm thức con người bùng nổ, xã hội không
biết làm sao kiểm soát nó. Cho nên xã hội giữ bạn bị
gắn vào bậc thang thấp nhất. Nó không cho phép bạn
di chuyển. Nó giữ bạn ngay trên trái đất; nó không
bao giờ cho bạn đôi cánh. Bạn có đôi cánh, nhưng nó
thậm chí làm cho bạn không nhận biết rằng mình có
cánh. Nó dạy bạn mọi điều, nhưng điều cơ bản nhất
lại không được dạy.
Trong trường đại học đầu bạn bị chất đầy với rác
rưởi. Trong trường phổ thông, cao đẳng, đại học, đầu
bạn được dùng như thùng rác: mọi người cứ ném mọi
thứ vào trong nó. Họ đang trả thù với thầy giáo riêng
của mình. Họ đã chất đầy đầu mình bằng rơm rác, bây
giờ họ đang làm cùng điều đó với người khác - và về
mặt tôn giáo, rất nghiêm chỉnh. Bạn có thấy các giáo
sư, hiệu trưởng, phó hiệu trưởng không? - nghiêm
chỉnh thế, cứ dường như họ đang làm công việc phục
vụ vĩ đại cho nhân loại. Họ chỉ đang phá huỷ.
Khi cái đầu trở nên quá nặng, bạn mất tiếp xúc
với trái tim mình. Khi cái đầu trở nên quá quan trọng,
bạn có khuynh hướng quên mất trái tim. Mà trái tim
lại là nguồn năng lượng sống của bạn. Từ trái tim bạn
được nối với trung tâm dục, và từ trái tim bạn được
nối với sahasrar. Trái tim là cây cầu giữa dục và
sahasrar - trái tim là cây cầu giữa thung lũng và đỉnh
núi. Và họ cứ nhồi nhét vào đầu bạn. Họ huấn luyện
cái đầu bạn nhiều thế, bạn trở nên láu lỉnh thế, bạn trở
nên hiệu quả với cái đầu tới mức bạn đơn giản bỏ qua
con đường đi qua trái tim.
Cuộc sống đi qua trái tim. Con rắn là sống động
và sẵn sàng nhẩy vào cuộc hành trình của nó, bạn sẽ
chỉ phải mở cánh cửa trái tim mình. Đó là điều tôi ngụ
ý khi tôi nói nhẩy múa, ca hát, cực lạc, mở hội, tình
yêu, tình cảm.
Trường đại học thật của tương lai sẽ là trung tâm
huấn luyện cho trái tim, chứ không cho cái đầu.
Những trường đại học này đang tồn tại hôm nay chỉ là
đồ lạc hậu; chúng là tàn tích của quá khứ. Chúng có
thể tồn tại trong các viện bảo tàng, nhưng chúng
không nên được phép tồn tại thêm nữa trong thực tế.
Trường đại học thật phải là nơi huấn luyện lớn lao
cho trái tim, cho tình cảm.
Con rắn của bạn là sống động. Cởi mở trái tim đi -
con rắn của bạn đang dò dẫm. Khi tôi nhìn trong bạn
lúc bạn tới với tôi và cá nhân tôi gặp gỡ bạn, tôi thấy
con rắn đang dò dẫm tìm trái tim. Hướng tới cái đầu
nó không thể đi được nếu không đi từ trái tim. Không
có cách nào cả. Nó chỉ có thể đi lên đầu qua trái tim.
Khi nó đi qua trái tim, nó không đạt tới lí lẽ của bạn,
nó đạt tới trực giác của bạn. Khi nó đi qua trái tim, nó
đi vào sahasrar. Sahasrar cũng là trong đầu, nhưng nó
không là cái đầu mà bạn đã biết tới.
Ngay cả các nhà sinh học, các nhà sinh lí học
cũng nói rằng một nửa cái đầu chỉ dường như vô dụng
- chức năng của nó là gì? Chỉ một nửa mới dường như
làm việc. Nửa kia mà dường như vô dụng và không
vận hành là hạt mầm của sahasrar. Khi năng lượng
của bạn đi qua trái tim, nó đạt tới nửa kia của cái đầu
mà thường không vận hành. Nó vận hành chỉ khi con
người trở thành vị phật.
duy nhất. Dũng cảm lên! Nhớ lấy: tội lỗi là felix culpa
- lỗi lầm hạnh phúc - bởi vì đó là cách duy nhất người
ta đi tới trở thành thánh nhân.
Câu hỏi thứ hai:
Vở kịch này đã xâm chiếm tôi từ lúc có việc
chuyển chiếc khăn. Thầy đã đưa chiếc khăn của
mình cho các sannyasin nói rằng nó sẽ đáp
xuống như Thượng đế - nhưng nó lại tiếp đất
trên sàn. Thế rồi hôm qua thầy lấy lại nó. Phật
đã chuyển hoa cho Mahakashyapa, hoa vẫn
trong tay ông ấy. Osho, chẳng lẽ không ai trong
tất cả các sannyasin của thầy lại có thể nhận
được chiếc khăn của thầy sao? Xin thầy nói
điều gì đó và làm rõ điều đó ra.
Nhưng câu hỏi này lại không có chữ kí... đấy phải
là một người hèn nhát. Toàn bộ cảm giác của tôi là
không trả lời nó. Bởi vì nếu bạn thậm chí không thể
công bố tên mình, bạn sợ - thậm chí hỏi một câu hỏi
bạn cũng sợ - bạn không muốn bộc lộ mình, ngay cả
trước tôi....
Cảm giác của tôi là không trả lời nó, nhưng câu
hỏi thì lại hay - người hỏi có thể là kẻ hèn nhát. Cho
nên tôi không trả lời cho người hỏi, tôi sẽ trả lời câu
hỏi.
Tâm trí có thể nhìn vào mọi thứ bao giờ cũng theo
hai cách, nhớ điều đó. Tâm trí có thể nhìn theo cách
tiêu cực, tâm trí có thể nhìn theo cách tích cực. Và
người tôn giáo là người cố gắng tìm ra cánh cửa tích
cực bởi vì qua cánh cửa tiêu cực bạn chẳng bao giờ
đạt tới cái thật.
Cái thật bao giờ cũng tích cực. Và người tích cực
thậm chí dùng cái tiêu cực để tìm ra cái tích cực -
nhưng mục tiêu vẫn là cái tích cực.
Chẳng hạn, điều này đã xảy ra. Tôi bảo bạn: Đợi
chiếc khăn. Nó sẽ đáp xuống như Thượng đế vào đầu
ai đó. Nhưng nó lại hạ xuống sàn. Bây giờ có hai khả
năng: một, hoặc không ai sẵn sàng nhận nó; hoặc, biết
bao nhiêu người sẵn sàng đến mức chiếc khăn gặp
khó khăn. Nhưng tâm trí tiêu cực bao giờ cũng nhìn
từ cái tiêu cực.
Đó là điều tôi muốn nói với bạn: Tôi có nhiều
Mahakashyapas hơn Phật đã có và chiếc khăn gặp khó
khăn. Lo nghĩ, nó chạm vào chiếc xà - hạ xuống đâu
đây? vào ai? Sẽ là không công bằng mà chọn người
này và không chọn người kia.
Trong toàn bộ lịch sử nhân loại chưa bao giờ có
tiếng cười như có quanh tôi. Khi Phật cầm đoá hoa
trong tay mình, chỉ một sannyasin, Mahakashyapa,
mỉm cười. Do đó, đoá hoa đã được trao cho ông ấy.
Tất cả đều mặt dài ra, buồn bã... phải nghĩ một cách bí
truyền "Điều đó nghĩa là gì?" Điều đó chẳng mang
nghĩa gì cả! Đấy chỉ là một cử chỉ vô nghĩa.
Mahakashyapa đã cười to, nhìn vào toàn thể cái
khôi hài của nó. Ông ấy đã cười, không phải vào đoá hoa, ông ấy đã cười, không phải vào Phật - ông ấy đã
cười vào tất cả những kẻ ngu đó, những người vây
xung quanh ông ấy ở đó. Họ cứ nghĩ ngợi mãi, "Điều
đó là gì nhỉ?" Và họ phải đã đi lòng vòng trong đầu
mình và vặn vẹo các lí thuyết và nhìn vào các kinh
sách và nhìn vào kí ức trong quá khứ: "Có điều gì
trước đó không?" Và họ phải đã cố gắng tìm ra nghĩa
ẩn kín nào đó trong nó. Chẳng có gì được giấu trong
nó cả.
Vị phật cởi mở như đoá hoa. Không có gì bị giấu
trong nó cả. Phật tử có một ngạn ngữ của Phật rằng
không có gì bị che giấu trong sự tồn tại - từ chính lúc
ban đầu không có gì bị che giấu cả. Mọi thứ đều ở
ngay trước bạn. Chỉ cần bạn mở mắt ra thôi.
Thấy toàn bộ cái ngớ ngẩn của cái gọi là các học
giả lớn xung quanh Phật - các bác học vĩ đại, những
nhà logic vĩ đại - Mahakashyapa đã cười to. Phật gọi
ông ấy lại và đưa cho ông ấy đoá hoa. Và ông ấy nói
với các đệ tử: "Bất kì cái gì có thể nói ra thì ta đã nói
với các ông rồi. Cái mà không thể nói ra được thì ta
truyền cho Mahakashyapa."
Bây giờ, trong hai nghìn năm trăm năm những
học giả và bác học ngu ngốc đó lại nghĩ: "Cái gì đã
xảy ra nhỉ?" Họ lại nghĩ: "Cái gì đã diễn ra giữa Phật
và Mahakashyapa? Cái gì đã được chuyển giao?"
Trong Thiền các thiền sư nêu điều này như một
công án. Họ nói với các đệ tử của mình: "Ngồi im và
tìm câu trả lời tại sao Phật chọn Mahakashyapa, tại
sao Mahakashyapa cười, tại sao hoa đã được trao cho
ông ta, và Phật ngụ ý gì khi ông ấy nói, 'Cái mà không
thể nói ra được thì ta truyền trao nó cho
Mahakashyapa. Và cái có thể nói ra thì ta đã nói với
các ông rồi.'"
Tất nhiên, chân lí không thể được nói ra, cho nên
Phật mới truyền trao nó cho Mahakashyapa. Còn tất
cả những cái có thể được nói ra về chân lí thì lại là lời
nói dối đẹp đẽ. Cho nên Phật đã nói những lời dối trá
đó cho người khác còn chân lí thì đã được trao cho
Mahakashyapa. Và Mahakashyapa không phải là một
trong những đệ tử toàn trí nhất, không thế chút nào.
Trong thực tế, chẳng ai biết tới tên ông ấy ngoại trừ
trong câu chuyện này.
Sariputta là một học giả lớn; Maudgalyan là một
học giả lớn; Ananda là đại đệ tử - và còn có nhiều
người nữa. Mahakashyapa sao? Không ai đã từng
nghe nói về ông ấy. Ông ấy phải đã sống một cuộc
sống rất im lặng, kín đáo, khiêm nhường; ông ấy phải
đã là không ai cả. Nhưng chỉ một người là không ai cả
mới có thể cười được. Và người đó phải đã thấy qua
toàn bộ cái ngớ ngẩn này của các học giả.
Các thiền sư nói với đệ tử của mình: "Nghĩ về
điều đó, suy ngẫm về nó, suy tư về nó, và đem lại câu
trả lời." Và các đệ tử đi và thiền và đem lại câu trả lời
- và mọi câu trả lời đều sai. Một hôm, sau nhiều năm
điều đó xảy ra, đôi khi sau hai mươi năm.
Có những câu chuyện ghi lại rằng đệ tử đã thiền
trong hai mươi năm, quay đi quay lại, mỗi tháng, hai
lần một năm, rồi một lần một năm; sẽ tìm ra một câu
trả lời lớn, sẽ tạo ra một triết lí quanh nó, và sẽ mang
nó tới thầy còn thầy sẽ nói, từ ngay ban đầu, chỉ nhìn
vào đệ tử, thầy sẽ nói, "Trật rồi!" Mà anh ta thì vẫn
chưa nói gì cả. Bởi vì vấn đề không phải là bạn có thểđem câu trả lời tới - khuôn mặt bạn chỉ ra điều đó,
rằng bạn nghiêm chỉnh. Còn thầy sẽ nói, "Trật rồi."
Đệ tử trở nên rất lo nghĩ và anh ta nói, "Nhưng
điều này nghĩa là thế nào? Tôi đã nói gì đâu." Còn
thầy sẽ nói "Vấn đề không phải là việc nói hay không
nói - cách ông tới, cách ông ôm giữ cái đầu mình,
cách khuôn mặt ông bày tỏ ra: câu hỏi vẫn còn ở đó.
Ông không thể lừa được ta."
Thế rồi hai mươi năm trôi qua, và một hôm anh ta
tới; cười khúc khích, còn thầy nói, "Vậy là con đã
được nó rồi?!"
Bây giờ tính nghiêm chỉnh đã biến mất. Bây giờ
anh ta đã hiểu ra vấn đề: đấy không phải là vấn đề
triết lí. Anh ta đã hiểu ra vấn đề rằng trong mười chín
năm kia anh ta đã không theo Mahakashyapa, mà là
theo Sariputta, Maudgalyan, Ananda - những khuôn
mặt nghiêm nghị ấy. Bây giờ anh ta đã hiểu rằng nó là
không cái gì cả... nó chỉ là chuyện đùa. Phật đã chơi
trò đùa. Và chỉ vị phật mới có thể chơi trò chơi hay
thế.
Bây giờ bạn hỏi tại sao chiếc khăn lại không rơi
xuống đầu ai đó. Tôi có biết bao nhiêu là
Mahakashyapas cười và rất ít Sariputtas, rất ít học giả
và bác học. Toàn bộ nỗ lực của tôi là đem lại tiếng
cười cho tôn giáo. Tôi muốn bạn cười theo cách của
mình với Thượng đế. Và chừng nào mà bạn còn chưa
đạt tới việc cười thì bạn sẽ không được phép, bạn sẽ
không được đón chào, bạn sẽ không được chấp nhận.
Và tôi sẽ gợi ý một điều cho bạn: nếu bạn tới
Thượng đế, thì thay vì đem lời cầu nguyện đi với
mình, đem chuyện đùa theo. Ngài bao giờ cũng chờ
đợi những người có thể kể chuyện đùa hay cho ngài.
Và thế rồi ngài cười, và trong tiếng cười của ngài là
ân huệ, và trong tiếng cười của ngài là phúc lành.
Nhưng lần sau, tôi muốn người hỏi kí tên mình
vào. Mọi người sẽ tận hưởng tên bạn, họ sẽ cười. Ít
nhất thì cũng đừng dối trá ở đây - bạn dối trá ở mọi
nơi rồi.
Một người ném ba ru pi cho một kẻ ăn mày mù,
người này bắt lấy tiền một cách thật nghề. Người kia
ngạc nhiên, "Tôi cứ tưởng ông mù!" Và có biển báo
ngay trước người mù: tôi là người mù.
"Không, thưa ngài, tôi không phải là người mù
kia vẫn thường ngồi ở đây. Hôm nay là ngày nghỉ của
anh ta và anh ta đi xem phim. Thực tế, tôi là bạn anh
ta; tôi chỉ phục vụ cho cửa hàng của anh ta. Thực tế,
tôi điếc và câm."
Đây là cách mọi sự hiện hữu. Bạn cứ dối trá. Bạn
cứ giả vờ rằng bạn là ai đó khác. Bạn có nhiều khuôn
mặt - và khuôn mặt nguyên thuỷ của bạn bị mất hút
trong biết bao nhiêu mặt nạ của bạn. Và chừng nào
bạn còn chưa nhận ra khuôn mặt nguyên thuỷ của
mình, bạn sẽ không có khả năng đạt tới đâu cả. Bạn sẽ
không có nghĩa gì cho cuộc sống của mình. Bạn sẽ bỏ
lỡ cơ hội này.
Cuộc sống này chỉ dành cho những người thật.
Mẽ ngoài của bạn, mặt nạ của bạn phải bị vứt bỏ.
Toàn bộ nỗ lực của tôi là cứ nện búa vào để cho nó
trở nên lỏng bớt ra và khuôn mặt thật của bạn bắt đầu tới. Bạn sẽ ngạc nhiên về chính mình, bởi vì khuôn
mặt thật của bạn là khuôn mặt của bản thân Thượng
đế.
Mặt nạ là của bạn, cái giả là của bạn. Thông
thường bạn không tồn tại như người thật - bạn là
huyền thoại, bạn là chuyện huyền hoặc, không phải
thực tại. Từ này 'mythology' - huyền thoại - là hay; nó
bắt nguồn từ gốc myth của chữ Latin; và myth lại bắt
nguồn từ gốc mithya tiếng Phạn. Mithya nghĩa là cái
giả tạo, cái không thực, cái hư cấu. Từ mithya mới có
myth - huyền hoặc; từ myth mới có 'mythology -
huyền thoại'.
Bạn là chuyện huyền hoặc, bạn là huyền thoại.
Bạn chỉ là hư cấu, bạn không thật. Và làm sao điều hư
cấu có thể gặp Thượng đế được? Điều hư cấu chỉ có
thể gặp điều hư cấu khác. Chỉ cái thực mới có thể gặp
cái thực, cái tương tự có thể gặp cái tương tự. Cho
nên bỏ mặt nạ ra, đi tới cởi mở.
Khi tôi yêu cầu rằng câu hỏi của bạn nên có chữ
kí, điều đó chỉ nghĩa là bạn chấp nhận rằng câu hỏi là
của bạn, rằng bạn chấp nhận trách nhiệm về việc hỏi
nó. Và nếu tôi có giễu cợt câu hỏi này, tôi cũng chứng
minh rằng câu hỏi là ngu xuẩn, bạn chấp nhận điều
đó, rằng đấy là câu hỏi của bạn, và bạn chấp nhận
giễu cợt đó. Và bạn không bị tổn thương về điều đó.
Bởi vì đây là ca mổ! Nếu bạn bắt đầu kêu khóc và bạn
không cho phép tôi mổ, thế lấy lại tiền của mình đi -
bởi vì thế thì điều đó là vô nghĩa! Sao bạn nằm ra trên
bàn mổ?
Cái ngày bạn trở thành sannyasin bạn sẽ vẫn còn
trên bàn mổ - cho tới khi tôi đã thành công trong việt
cắt đứt đầu bạn.
Nhưng bạn rất láu lỉnh, bạn rất chính trị. Nhưng
nhớ rằng chính khách là người ngu xuẩn nhất.
Để tôi kể cho bạn một giai thoại:
Mulla Nasruddin quyết định anh ta cần bộ não
mới, cho nên anh ta tới ngân hàng não. Người trông
nom chỉ cho anh ta não đã đóng chai của một nhà toán
học lớn, chỉ với giá 6000 ru pi. "Đắt quá," Mulla nói.
Người trông nom dẫn anh ta tới não của nhà vật lí hạt
nhân, với giá 9000 ru pi. "Quá đắt," Mulla đáp. Cuối
cùng người trông nom trình cho anh ta não của một
chính khách, giá 20,000 ru pi. "Sao tôi lại phải trả
ngần ấy tiền cho não của chính khách?" Mulla phản
đối.
"Nhưng thưa ông ấy," người trông coi giải thích,
"bộ não này chưa bao giờ được sử dụng."
Chính khách chưa bao giờ dùng trí não của mình.
Để dối trá, trí não là không cần thiết. Để là thực, phải
cần tới nhiều trí não. Để lừa phỉnh, không cần nhiều
trí não - chỉ số IQ rất bình thường, rất thấp. Nhưng để
lương thiện, để chân thực, để hoàn toàn trơ trụi, trong
cởi mở, cần thông minh rất lớn.
Tại sao thầy dường như chú ý nhiều hơn tới
người phương Tây và, về toàn thể, tới hầu hết
những người Ấn Độ dốt nát? - Tôi đang đặc biệt
nghĩ về lúc thầy trao cho tính chất sannyas.
Câu hỏi này là rất quan trọng và phải được cả
những người Ấn Độ và không Ấn Độ hiểu.
Khi người phương Tây tới tôi, tôi phải tiếp cận tới
anh ta qua cái đầu, bởi vì không có lối vào nào khác là
có thể. Khi người Ấn Độ tới tôi, cách tiếp cận đơn
giản hơn là có thể qua trái tim. Khi người Ấn Độ tới
tôi, người đó tới vì satsang - người đó chỉ muốn hiện
hữu trong sự có mặt của tôi. Người đó không có câu
hỏi.
Và những người Ấn Độ có câu hỏi, họ không bao
giờ tới tôi. Tôi đã tạo ra quá nhiều rào chắn để họ
không tới được. Những người Ấn Độ có tâm trí bị
chứa chất quá nhiều, họ không tới tôi - và tôi không
muốn họ ở đây. Tôi đã làm mọi nỗ lực để ngăn cản họ
khỏi tới tôi. Tôi không quan tâm tới họ.
Những người Ấn Độ tới tôi là tới để hiện hữu với
tôi - một cách im lặng. Họ có thể hiểu ngôn ngữ của
im lặng. Nhưng khi người phương Tây tới, người đó
không thể nào hiểu được ngôn ngữ của im lặng.
Người đó chỉ có thể hiểu ngôn ngữ của logic. Cho nên
tôi phải nói - tôi phải nói quá nhiều với người phương
Tây. Dần dần, tôi thuyết phục họ trở nên im lặng, họ
cũng trở thành người Ấn Độ. Nhưng điều đó cần thời
gian.
Với khán giả có thể dường như là tôi không chú ý
tới người Ấn Độ. Và câu hỏi này là từ một người
phương Tây - câu hỏi này là từ Anurag. Bạn có thể
thấy rằng khi một người Ấn Độ tới để nhận tính chất
sannyas, tôi cho người đó tính chất sannyas. Cho dù
tôi có hỏi liệu người đó có điều gì cần hỏi không,
người đó đều nói không. Đôi khi tôi thậm chí không
hỏi người đó - tôi có thể thấy rằng người đó đã không
tới để hỏi câu hỏi nào. Người đó đã tới để hiện hữu
với tôi. Và đó là điều có ý nghĩa hơn cả, sâu sắc hơn
cả. Người đó đã tới chỉ để gặp tôi, chỉ để hiện hữu với
tôi. Người đó muốn một cây cầu trong im lặng.
Nhưng với người quan sát điều đó sẽ dường như
tôi không chú ý nhiều, bởi vì khi tôi nói bạn nghĩ là
tôi đang chú ý. Khi tôi nói nửa giờ cho một người, tất
nhiên bạn nghĩ tôi đã quá chú ý tới người đó. Điều đó
đơn giản chỉ ra rằng người này còn quá nhiều trong
đầu và tôi phải khuyên nhủ người đó.
Tâm trí phương Tây chỉ là tâm trí - nó đã quên
mất trái tim. Tâm trí phương Đông không chỉ là tâm
trí - trái tim vẫn còn chiếm ưu thế, may thay; tâm trí
là phụ. Cho nên không có nhu cầu nói nhiều. Người
đó chạm chân tôi và người đó sung sướng, người đó
cực kì sung sướng - người đó đã chạm vào cái gì đó
thật, người đó đã chạm vào cái gì đó từ cái không
biết. Với người phương Tây điều đó dường như vô
nghĩa: Thế thì tại sao bạn đã đến? - chỉ để chạm chân
thôi sao? chỉ để ngồi im lặng thôi sao? Để im lặng thì bạn có thể ngồi nhà mình cũng được. Thế thì tại sao
bạn đi xa thế?
Người phương Tây chỉ biết một cách trao đổi và
đó là qua ngôn ngữ, qua logic, lí lẽ. Tôi phải thuyết
phục người đó. Người Ấn Độ không cần thuyết phục.
Người đó bị thuyết phục bởi sự kiện về tính chất
sannyas. Nếu người đó không nhận tính chất sannyas,
đấy không phải là người đó không bị thuyết phục -
đấy chỉ là vì người đó không đủ dũng cảm. Người đó
muốn có chút ít dũng cảm.
Người đó đã bị thuyết phục rồi! Người đó đã bị
thuyết phục trong nhiều kiếp sống rồi - tính chất
sannyas đó là cách duy nhất để đạt tới Thượng đế, để
đạt tới chân lí, người đó đã bị thuyết phục. Điều đó đã
có trong máu và trong xương rồi. Người Ấn Độ được
sinh ra với ham muốn là một sannyasin. Người đó có
thể không có khả năng đương đầu - đó là điều khác.
Cho nên khi người đó tới tôi, người đó đã tới không
để được thuyết phục - việc thuyết phục đã có đó rồi -
người đó tới tôi chỉ để cảm thấy rung động của tôi, để
cho người đó có thể thu được một chút ít dũng cảm
thêm và lấy cú nhẩy.
Khi người phương Tây tới, người đó không bị
thuyết phục chút nào. Tính chất sannyas sao? Dường
như kì dị, kì quái, lập dị! Với người phương Tây, tính
chất sannyas đơn giản không hấp dẫn. Người đó chưa
bao giờ nghĩ về nó.
Cho nên nhiều sannyasins phương Tây đang ở
đây: bạn đã bao giờ có bất kì mơ ước nào trong cuộc
sống rằng bạn sẽ trở thành một sannyasin không?
Ngay cả bây giờ bạn đã trở thành một sannyasin, bạn
vẫn còn phân vân - điều gì đã xảy ra cho mình? Mình
đang làm gì ở đây? - một người thông minh thế, người
đó làm gì ở đây?
Hỏi Heeren xem: anh ấy liên tục suy nghĩ, một
người thông minh thế, gần như người Do Thái, anh ấy
đang làm gì ở đây? Anh ấy đáng phải ở đâu đó tại thị
trường London kiếm ngày một nhiều tiền hơn, có
những ngôi nhà ngày một lớn hơn - anh ấy đang làm
gì ở đây? Chỉ nhảy và múa như thằng ngu sao!?
Người phương Tây tới tôi mà không có sự thuyết
phục nào, không có ý tưởng nào về tính chất sannyas
là gì. Tôi phải nói cho người đó về nó. Tôi phải kéo
người đó vào nó. Và tôi phải rất logic. Tôi dùng logic
chỉ cho người phương Tây. Với người Ấn Độ tôi dùng
ảo thuật. Và đây là hai cách tiếp cận khác nhau.
Câu hỏi thứ tư:
Về sau tôi cảm thấy thầy đã ném tôi trở về với
chính mình ngày một nhiều.
Tôi phải ném bạn vào đâu khác được nữa? Đó là
chỗ duy nhất! Đó là nơi bạn thuộc vào.
Toàn bộ nỗ lực của thầy là để đem bạn trở về nhà,
để ném bạn trở lại bản thân mình, để làm bạn thành
cái mà bạn được ngụ ý là, để giúp bạn là chính bản thân mình. Nếu có một thầy giáo nào đó giả vờ làm
bạn thành ai đó khác, cẩn thận đấy! Trốn ngay khỏi
người đó. Người đó giống như thuốc độc. Người đó
sẽ phá huỷ bạn.
Tôi không cố làm cho bạn thành cái gì đó khác
hơn mà bạn không phải thế. Tôi chỉ giúp bạn là chính
mình - dù bạn là ai, dù Allah muốn bạn là bất kì ai.
Tôi chỉ có thể hợp tác với ý chí của Allah; tôi không ở
đây để can thiệp. Dù bạn định là bất kì cái gì, dù định
mệnh của bạn là bất kì cái gì, tôi chỉ giúp đỡ bạn
hướng tới định mệnh đó. Tôi không can thiệp.
Rồi một hôm bỗng nhiên bạn sẽ thấy mình đã trở
nên hoàn toàn độc lập, tuyệt đối là bản thể đích thực
riêng của mình. Đó sẽ là ngày hạnh phúc cho tôi, và
đó sẽ là ngày cho lòng biết ơn của bạn. Bạn sẽ cảm
thấy biết ơn. Ngày đó bạn sẽ hiểu tại sao tôi cứ liên
tục ném bạn trở về với chính mình. Tôi không muốn
trở thành cái nạng cho bạn. Tôi muốn các chi riêng
của bạn đủ mạnh - tôi không muốn là cái nạng. Tôi
không muốn trở thành đôi mắt của bạn, bởi vì điều đó
sẽ là điều không thể được. Bạn sẽ bị lừa.
Tôi không muốn trao cho bạn điều tôi biết. Ngay
chỗ đầu tiên, điều đó đã không thể được trao. Điều
thứ hai, nếu như nó được trao thì nó ngay lập tức bị
biến chất. Khoảnh khắc nó đạt tới bạn, nó trộn lẫn với
bạn, nó bị biến chất.
Tri thức là có thể chỉ khi mắt bạn mở, khi nó là trí
huệ riêng của bạn, khi bạn có sự sáng tỏ. Tôi không
trao cho bạn câu trả lời - tôi chỉ cố gắng lấy đi các câu
hỏi. Nhớ lấy điều đó! Tôi không trao cho bạn câu trả
lời nào; đó là lí do tại sao câu trả lời của tôi lại mang
tính lảng tránh thế, vòng vo thế. Tôi chỉ muốn lấy đi
cái gai câu hỏi khỏi trái tim bạn.
Câu trả lời của tôi chỉ là mẹo. Một khi câu hỏi đã
biến mất, bạn là câu trả lời. Và không có nhiều câu trả
lời đâu, nhớ lấy - chỉ có một câu trả lời bởi vì chỉ có
một cuộc sống và chỉ có một câu hỏi. Bởi vì bạn
không biết câu trả lời nên bạn cứ đi hỏi cả nghìn lẻ
một câu hỏi.
Tôi không cung cấp cho bạn bất kì câu trả lời nào
đâu. Thực tế, tôi đang kéo đi chính mảnh đất dưới
chân bạn. Tôi sẽ để cho bạn treo trên vực thẳm, vực
thẳm không đáy. Bạn sẽ hoảng sợ.
Toàn bộ công việc của tôi là giúp bạn không bị
hoảng sợ, giúp bạn giữ lòng dũng cảm - bởi vì một
khi bạn cho phép bản thân mình rơi vào trong vực
thẳm… tâm trí vô suy nghĩ, tâm trí vô ý nghĩ là vực
thẳm, bởi vì nó là vô trí. Khi câu hỏi không có, tâm trí
ở đâu? Thế thì tâm trí đã biến mất. Và cùng với tâm
trí bản ngã biến mất. Và cùng với tâm trí tôi và bạn
biến mất. Cùng với tâm trí thầy và đệ tử biến mất.
Cùng với tâm trí mọi phân biệt biến mất. Bạn bắt đầu
rơi.
Nếu bạn cho phép tôi và nếu bạn hợp tác với tôi,
thì tôi sẽ giúp bạn rơi như chiếc lông… dần dần vào
vực thẳm trống rỗng của bản thể… Đó là câu trả lời!
Câu trả lời là bản thể bạn. Câu hỏi tới từ tâm trí
bạn. Tâm trí không phải là bản thể bạn. Không có tâm
trí đi. Vượt ra ngoài tâm trí đi.
Bạn sẽ muốn níu bám lấy tôi, bởi vì điều đó rất rẻ
và dễ dàng. Bạn có thể đổ mọi trách nhiệm của mình lên tôi. Bạn có thể nói, "Bây giờ thầy chăm nom." Và
bạn có thể cứ sống cuộc sống của mình theo cách bạn
đã sống.
Đó là điều mọi người vẫn làm trên thế giới này:
họ chọn một thầy, họ buông xuôi, và họ nói, "Bây giờ
tôi đã kết thúc - bây giờ thầy chăm nom cho tôi." Và
họ cứ sống theo cùng cách cũ! Cùng không trung thực
đó, cùng nghi ngờ đó, cùng giả tạo đó, cùng hoang
đường đó - họ cứ tiếp tục; cứ dường như là họ đã làm
tất cả những gì họ cần phải làm. Điều này chẳng ích
gì.
Buông xuôi không phải là ném đi mọi trách
nhiệm. Buông xuôi đơn giản là chỉ báo về tin cậy,
rằng bạn tin cậy vào con người này. Bây giờ bất kì
điều gì người đó nói, bạn sẽ làm. Buông xuôi là bắt
đầu của nỗ lực lớn! Buông xuôi là bắt đầu của cuộc
hành trình lớn. Buông xuôi là đi vào trong dòng chảy.
Khi bạn buông xuông theo tôi, bạn chỉ buông xuôi
theo tôi để cho tôi có thể làm cho bạn thành bản thân
mình. Bạn đã thử theo cách riêng của mình và bạn đã
thất bại. Bạn đã thử và theo nhiều người và bạn đã
thất bại - bởi vì những người đó không thực quan tâm
tới bạn; họ quan tâm tới ý tưởng riêng của họ. Ai đó
đang cố làm cho bạn thành người Ki tô giáo. Ai đó
đang cố làm cho bạn thành người Hindu. Ai đó đang
cố đổi bạn thành người Mô ha mét giáo. Họ quan tâm
theo cách riêng của họ. Họ có ý tưởng riêng của họ để
áp đặt lên bạn. Bạn là nạn nhân. Với tôi, tôi không cố
gắng làm bạn thành người Ki tô giáo hay người Hindu
hay người Jaina hay Phật tử - tôi đơn giản cố gắng
làm cho bạn chỉ là người mà bạn đang là, người mà
bạn được ngụ ý là, người mà Thượng đế muốn bạn là.
Đó là lí do tại sao tôi lại cứ trả lời những người
khác nhau theo các cách khác nhau. Về sau bạn sẽ
không có khả năng hình dung ra đây là cái kiểu người
gì, đây là cái loại người gì. Nếu bạn nhìn qua tất cả
các sách của tôi, bạn sẽ không có khả năng phân loại
nó ra - hệ thống gì vậy? Không có hệ thống - bởi vì
cách tiếp cận của tôi là cá nhân. Tôi nói điều này với
người này, và ngay lập tức tôi nói chính điều đối lập
với người khác.
Mới đêm qua, với người này tôi nói, "Bạn trở
thành sư Phật giáo đi - hoàn toàn thoát khỏi bản năng
dục của mình, quên nó đi." Và ngay lập tức sau người
đó, với người khác tôi nói, "Ham mê đi - bạn đi vào
trong quan hệ." Bây giờ, sẽ khó cho bất kì ai muốn rút
ra đây là kiểu hệ thống gì.
Cách tiếp cận của tôi mang tính cá nhân. Tôi nói
với một người, thế thì tôi quên đi cả thế giới. Và khi
tôi nói với người này, thì tôi không quan trọng - người
đó mới quan trọng. Khi tôi nói với một người, tôi
không nói từ ý thức hệ. Tôi không có hệ thống đã làm
sẵn; tôi không cố gắng áp người đó vào hệ thống đó,
bởi vì điều đó sẽ là vô nhân đạo, điều đó sẽ là bạo
hành.
Và bất kì khi nào bạn thấy một thánh nhân cố
gắng áp bạn vào hệ thống nào đó, cố gắng bắt buộc
bạn vào hệ thống nào đó, nhớ lấy, người đó là kẻ sát
nhân, người đó rất bạo hành. Bạo hành của người đó
có thể được bọc đường - mọi cái gọi là mahatmas của
bạn đều giống thế, rất bạo hành, những người cực kì bạo hành; cố gắng ấn bạn vào khuôn đúc. Khuôn đúc
đã được chế sẵn. Khuôn đúc đã có đó khi bạn còn
chưa có đó; khi bạn tới, khuôn đúc đã có rồi - bạn
phải khớp với khuôn đúc.
Khi bạn tới tôi, tôi không có khuôn đúc nào cả.
Tôi không làm bạn khớp vào cái gì đó. Tôi chỉ nhìn
vào trong bạn và tôi thử xem liệu năng lượng bên
trong nhất của bạn có chuyển động hay không, và tôi
giúp nó chuyển động theo hướng đó. Đó là con đường
của bạn. Đó là nơi bạn nên hiện hữu. Bạn không dũng
cảm đi vào trong nó; tôi giúp bạn, tôi cho bạn dũng
cảm. Tôi cho bạn lời hứa rằng "Tôi cùng với bạn, bạn
cứ đi đi - bạn đừng lo nghĩ." Nhưng tôi giúp bạn là
chính bạn.
Và với tôi tôn giáo có nghĩa là tự do cho từng cá
nhân, tuyệt đối tự do cho từng cá nhân. Tất nhiên,
trong tự do đó có bao hàm kỉ luật lớn lao - nhưng kỉ
luật đó phải nảy sinh ra từ tâm thức riêng của bạn; nó
phải không bị áp đặt bởi bất kì ai khác. Nhưng ngay
bây giờ, khi bạn còn đang trong quá trình, bạn sẽ
không có khả năng hiểu được nó một cách toàn bộ.
Ngày bạn tới nơi, bạn sẽ hiểu con người này đã làm gì
cho bạn. Bạn sẽ cảm thấy biết ơn.
Có một câu chuyện về một sư Trung Quốc tổ
chức lễ mừng thọ. Ai đó hỏi, "Sao ông lại làm lễ
mừng thọ? Chuyện gì xảy ra vậy?"
Ông ta nói, "Đây là ngày sinh của thầy tôi."
Thầy đã chết rồi, nhưng người hỏi vẫn băn khoăn.
Anh ta nói, "Nhưng như tôi nhớ, ông đã tới thầy đó
nhiều lần và ông ấy bao giờ cũng từ chối trở thành
thầy ông - vậy tại sao ông lại làm lễ mừng? Bởi vì
cuộc lễ này chỉ được tổ chức bởi đệ tử đã được thầy
chấp nhận. Cho nên tại sao ông bận tâm? Trong thực
tế, ông ấy đã bác bỏ ông biết bao nhiêu lần!"
Người này bắt đầu cười to. Ông ta nói, "Bởi vì
ông ấy đã bác bỏ tôi, nên tôi đã rơi vào chính mình.
Và cái ngày tôi nhận ra bản thể mình, tôi cảm thấy
biết ơn ông ấy. Ông ấy là thầy tôi. Nếu như ông ấy mà
không bác bỏ tôi thì tôi đã có thể không đạt tới - bởi
vì trong thực tế tôi đã cố gắng tìm hỗ trợ nào đó, tìm
ai đó để dựa vào. Tôi đã không thật quan tâm tới việc
trở thành tuyệt đối cá nhân và tự do.
"Tôi đã nói về giải thoát, nhưng tôi lại không thực
cố gắng được giải thoát. Tôi đã cố gắng tìm cái lồng
đẹp, nhà tù đẹp - nhà tù linh thiêng nào đó, hình mẫu
tôn giáo nào đó. Nhưng con người này đơn giản
không thể tưởng tượng nổi! Bao nhiêu lần tôi đã lại
gần ông ấy! - và ông ấy cứ tống tôi ra, và ông ấy sẽ
nói, 'Cút về đi! Ta không là thầy anh.' Và bây giờ tôi
biết ông ấy là thầy tôi và đây là giáo huấn của ông ấy.
Bác bỏ của ông ấy là chấp nhận của ông ấy, bởi vì
ông ấy có thể thấy qua tôi rằng đây là cách duy nhất
tôi có thể trưởng thành. Đó là lí do tại sao ông ấy đã
bác bỏ tôi. Nhưng bởi việc bác bỏ tôi thì ông ấy đã
chấp nhận tôi."
Bạn có thể thấy ra vấn đề từ đó không? Tôi sẽ cứ
ném bạn về bản thân mình. Đôi khi bạn sẽ cảm thấy bị
tổn thương. Đôi khi một vết thương lớn sẽ nảy sinh
trong bạn. Nhưng một ngày nào đó, cuối cùng khi bạn
về nhà, bạn sẽ biết ơn là tôi chưa bao giờ trở thành cái
nạng cho bạn.
Thầy đã làm cho tôi nhận ra tôi là kẻ hèn nhát
và tôi chấp nhận điều đó và hạnh phúc. Bây giờ
tôi có cảm giác rằng tôi đang trở nên bạo dạn,
và tôi sợ.
Đây là từ Raj Bharti. Anh ấy là một quân nhân, và
tất nhiên anh ấy hay tin rằng mình là người bạo dạn.
Nhưng anh ấy có thể đã vào quân đội chỉ để có cảm
giác này về việc là người bạo dạn. Anh ấy là đại tá
cho nên anh ấy có uỷ nhiệm thư; anh ấy có thể chứng
minh rằng mình bạo dạn. Nhưng tôi nhìn vào bên
trong anh ấy và tôi thấy anh ấy là kẻ hèn nhát - và anh
ấy cũng đủ bạo dạn để chấp nhận điều đó. Anh ấy
chấp nhận điều đó mà không phàn nàn gì, mà không
miễn cưỡng gì. Anh ấy chấp nhận điều đó một cách
toàn bộ. Điều đó là đẹp.
Khi anh ấy chấp nhận điều đó, chính khoảnh khắc
đó tôi biết rằng bây giờ anh ấy sẽ trở nên bạo dạn -
bởi vì đây là bắt đầu của bạo dạn. Chỉ người bạo dạn
mới có khả năng chấp nhận rằng mình là kẻ hèn nhát.
Người hèn nhát không bao giờ có thể chấp nhận được
điều đó. Người hèn nhát cố gắng chứng minh rằng họ
là bạo dạn.
Tôi đã có một thầy giáo cứ liên tục cố gắng chứng
minh rằng mình là người rất bạo dạn. Tôi lại gần ông
ấy và nói, "Xin thầy chấm dứt điều vô nghĩa này đi.
Thầy nói quá nhiều về bạo dạn đến mức em hoài nghi
rằng thầy là người hèn nhát - và nếu thầy không chấm
dứt điều đó, thì em sẽ gây ra rắc rối đấy."
Ông ấy nói, "Em muốn nói gì?"
Tôi nói, "Rằng thầy phó mặc cho em - nhưng thầy
chấm dứt ngay lập tức, bởi vì em biết thầy là người
hèn nhát. Em đã thấy thầy run rẩy trong lớp. Khi thầy
vào lớp thầy vã mồ hôi - mà thầy lại nói về bạo dạn
sao?! Thầy chấm dứt điều đó ngay lập tức đi! Bằng
không thầy sẽ phải chứng minh rằng thầy là người
bạo dạn, và điều đó sẽ thành khó khăn đấy."
Ông ấy không chỉ chấm dứt, ông ấy đơn giản biến
mất. Ông ấy từ chức của mình. Sau vài năm, khi tôi
vào đại học, tôi bắt gặp ông ấy tại ga xe lửa. Tôi nói,
"Thầy đã ở đâu rồi?"
Ông ấy nói, "Em thật nguy hiểm. Tôi thực sự là
người hèn nhát - nhưng khi em nói rằng tôi sẽ phải
chứng minh bạo dạn của mình thì tôi bắt đầu nghĩ về
điều đó, tôi nói tốt hơn cả là tôi nên đi khỏi đây."
Đại tá Raj đã chấp nhận điều đó đơn giản thế, hồn
nhiên thế - đến mức chính khoảnh khắc đó anh ấy bắt
đầu trở nên bạo dạn. Đây là logic của cuộc sống. Đây
là chính cái logic ngớ ngẩn của nó. Người hèn nhát cứ
cố gắng chứng minh rằng mình là bạo dạn; người bạo
dạn chấp nhận ngay tính hèn nhát của mình. Người
bạo hành cố gắng trở thành vô bạo hành; người thực
sự vô bạo hành chấp nhận mọi bạo hành có bên trong
mình.
Người rất dục cứ cố gắng trở thành vô dục; người
thực sự vô dục chấp nhận mọi bản năng dục có trong
mình. Tội nhân cứ giả vờ là thánh nhân. Thánh nhân thực là người biết bao nhiêu khả năng phạm tội vẫn
còn sống động trong mình.
Bây giờ anh ấy nói: "Bây giờ tôi có cảm giác rằng
tôi đang trở nên bạo dạn, và tôi sợ."
Bạn lại đi vào lối mòn cũ rồi. Khi bạn là người
hèn nhát thì bạn chấp nhận rằng mình là người hèn
nhát và bạn bắt đầu trở nên bạo dạn. Bây giờ bạn đã
bắt đầu cảm thấy rằng mình bạo dạn và bạn lại đang
trở nên hèn nhát - bạn sợ. Bạn thấy cái logic của nó.
Đừng bao giờ tuyên bố rằng bạn là người bạo dạn
và bạn sẽ vẫn còn bạo dạn. Đừng bao giờ tuyên bố
rằng bạn đẹp và bạn sẽ vẫn còn đẹp. Đừng bao giờ
tuyên bố rằng bạn trí huệ và bạn sẽ vẫn còn trí huệ.
Khoảnh khắc bạn tuyên bố, bạn đã sa vào bẫy lần nữa.
Upanishad nói: Người biết không bao giờ nói
rằng mình biết. Người nói mình biết chính là không
biết.
Cho nên thấy trò chơi này của tâm trí đi. Chỉ quan
sát. Đừng bắt đầu tin rằng bạn bạo dạn, bằng không
bạn sẽ trở thành kẻ hèn nhát lần nữa. Nhưng nếu bạn
có thể quan sát toàn thể trò chơi này, và bạn có thể
vẫn chỉ là nhân chứng, thế thì hèn nhát, bạo dạn, tất cả
đều biến mất - và cái còn lại mới thực là bạn. Nó
không là cả hai. Nó là siêu việt.
Câu hỏi thứ sáu:
Thầy nói cho chúng tôi hàng ngày về buông
xuôi, ấy vậy mà điều đó vẫn không xảy ra - sao
lại không vậy? Tôi thực sự muốn buông xuôi,
vậy mà cố gắng chẳng có tác dụng, không cố
gắng cũng chẳng có tác dụng. Phải làm gì và
khi nào, nếu như lúc nào đó điều đó sẽ xảy ra?
Vấn đề không phải là việc làm hay không làm của
bạn - bởi vì không làm lại cũng là việc làm của bạn.
Vấn đề không phải là việc làm chút nào! - dù tích cực
hay tiêu cực. Khi bạn không làm mà cũng không
không làm, nó xảy ra.
Bạn chuyển từ cực nọ sang cực kia. Đầu tiên bạn
cố gắng làm; khi nó không xảy ra bạn nói, "Thôi
được, vậy bây giờ mình sẽ không làm nữa - để mình
xem liệu nó có xảy ra hay không." Nhưng trông đợi
vẫn như cũ. Nó ở đằng sau việc làm, bây giờ nó ở
đằng sau việc không làm. Bạn đang trông đợi nó xảy
ra. Bạn đang ham muốn nó xảy ra. Bạn đang hi vọng
nó xảy ra.
Chừng nào ham muốn chưa biến mất, chừng nào
hi vọng chưa bị bỏ đi, nó sẽ không xảy ra đâu. Buông
xuôi chỉ xảy ra khi ham muốn, hi vọng, biến mất.
Trong buông bỏ toàn bộ nó xảy ra.
không cần thiết, bởi vì cả hai về cơ bản không khác
nhau. Đằng sau cả hai là cùng một ham muốn.
Để tôi kể cho bạn một giai thoại:
Mulla Nasruddin phải lái xe đưa vợ và mẹ vợ từ
Bombay về Pune, và mọi lúc trên đường hai người
đàn bà trong cuộc đời anh ta cứ đưa ra những lời
khuyên về cách lái xe.
Cuối cùng Nasruddin không thể nhịn được thêm
nữa và kéo chiếc xe vào vệ đường, hầm hầm quay
sang phía vợ ở chỗ ngồi đằng sau và rên rỉ, "Được rồi.
Bây giờ nói toạc móng heo ra. Ai lái xe đây? Em...
hay mẹ em?"
Nhưng dù là mẹ quyết định hay vợ quyết định thì
mọi sự vẫn như nhau: ai đó khác quyết định. Dù bạn
cố gắng để cho nó xảy ra bằng việc làm, hay bạn cho
phép nó xảy ra bằng không làm, bạn vẫn không cho
phép Thượng đế có cơ hội nào.
Buông xuôi là món quà của Thượng đế. Khi bạn
hoàn toàn vắng mặt, không làm mà cũng không không
làm, nó xảy ra. Nhưng điều đó chẳng liên quan gì tới
bạn cả, cho nên bạn có thể quên hoàn toàn về nó đi.
Bạn đơn giản làm những việc bình thường của mình:
ăn, ngủ, đi, nhảy múa, hát, yêu - bạn làm những việc
bình thường của mình và bạn quên mất tất cả về
buông xuôi. Một hôm bỗng nhiên nó có đó.
Làm những việc bình thường của cuộc sống,
không chờ đợi cái gì phi thường xảy ra, không chờ
đợi phép màu nào đó, một ngày nào đó nó có đó. Nó
đơn giản có đó. Một sáng bạn dậy và nó có đó - toàn
bộ căn phòng của bạn đầy những phúc lành. Và sau
đó, bạn không thể nào đánh mất nó được. Bởi vì, thực
sự, trong buông xuôi điều thực sự xảy ra là ở chỗ bản
tính riêng của bạn đi tới nở hoa. Nhưng nó là món quà
từ Thượng đế. Ngay cả cầu nguyện cũng không được
nó, bởi vì trong lời cầu nguyện của bạn cũng sẽ có
ham muốn.
Câu hỏi thứ bẩy:
Osho kính yêu,
Tôi đã đi tìm Mulla Nasruddin mà không thể
nào tìm thấy anh ta. Cho nên, theo gợi ý của
thầy, tôi đã tìm tới Swami Yoga Chinmaya và
hỏi anh ấy sao thầy lại ném chiếc khăn. Anh ấy
cho một bài nói suốt nửa tiếng đồng hồ về các lí
do biểu tượng sâu sắc và bí truyền cao độ. Tôi
phát phì cười. Osho, thầy lại chơi xỏ chúng tôi
lần nữa rồi! Swami Yoga Chinmaya là Mulla
Nasruddin.
Anh ấy đang cố gắng cần mẫn đấy nhưng anh ấy
vẫn chưa là thế được đâu. Là Mulla Nasruddin là điều
rất khó.
Là Mulla Nasruddin nghĩa là hai điều: ngu ngốc
trong trí huệ của bạn và trí huệ trong ngu ngốc của bạn. Đấy là mâu thuẫn rất lớn. Trí huệ trong ngu ngốc
của bạn và ngu ngốc trong trí huệ của bạn. Yoga
Chinmaya đang cố gắng - cần mẫn đấy; nhưng anh ấy
chỉ mới có khả năng làm phần thứ hai từ trước tới giờ.
Phần thứ nhất còn khó hơn. Nếu anh ấy cứ làm việc
cần mẫn về nó, anh ấy có thể thành công.
Bạn nên nhận biết về sự kiện là Mulla Nasruddin
là một phương cách Sufi. Nó là để làm cho bạn rõ
ràng rằng cuộc sống là trí huệ trong cái ngu ngốc của
nó. Và khi bạn cố gắng là trí huệ thì bạn trở thành ngu
ngốc. Người trí huệ vĩ đại nhất giống như kẻ ngu
ngốc. Và người ngu ngốc vĩ đại nhất là người giả vờ
rằng họ trí huệ.
Socrates đã nói, "Khi tôi không nhận biết, khi tôi
là kẻ dốt nát, tôi thường nghĩ rằng tôi đã biết. Khi tôi
là kẻ dốt nát tôi thường nghĩ rằng tôi đã biết! Bây giờ
tôi biết, tôi biết chỉ mỗi một điều - rằng tôi không
biết."
Trong việc nở hoa vô cùng của trí huệ, người ta
trở thành kẻ ngu ngốc. Jesus là thằng ngốc! Thánh
Francis là thằng ngốc! Phật là thằng ngốc! Cái dốt nát
của họ là sâu sắc, cái dốt nát của họ là tối thượng.
Trong dốt nát của mình họ tuyên bố rằng cuộc sống
này là điều bí ẩn - không đo được, vô hạn. Không có
ai để giải quyết nó. Nó không phải là vấn đề để được
giải quyết: nó là bí ẩn để được sống. Trong dốt nát
của mình họ đã trở thành hoàn toàn hồn nhiên. Đó là
trí huệ của họ.
Thế rồi tới các triết gia vĩ đại - Hegel, Kant,
Aristotle, Plato - họ chứng tỏ rằng họ là những người
rất trí huệ. Đó là cái ngu ngốc của họ.
Nếu bạn phải chọn, chọn làm người ngu ngốc và
bạn sẽ trở thành trí huệ. Đừng chọn giả vờ trí huệ,
bằng không bạn sẽ trở thành kẻ ngu ngốc.
Một hôm tôi đi cùng Mulla Nasruddin trên đường.
Trời bỗng nhiên bắt đầu mưa. Tôi bảo Mulla
Nasruddin, "Mulla, trời mưa rồi. Dương ô lên đi!"
Anh ta nói, "Cũng chẳng hơn gì - nó thủng đầy
lỗ."
Thế là tôi ngạc nhiên. Tôi nói, "Vậy sao, sao anh
lại mang nó đi? Sao ngay chỗ đầu tiên anh lại mang
nó đi?"
Anh ta nói, "Tôi đâu có nghĩ trời sẽ mưa."
Có một phòng khám bệnh lâm sàng nhộn nhịp nơi
các bệnh nhân có thể tới chữa thuốc không mất tiền.
Nhiều người già chẳng có gì làm cũng tới để nói với
bác sĩ về những trục trặc của họ. Mulla Nasruddin
hàng ngày tới đó. Chẳng có sai sót gì với anh ta cả.
Nhưng bác sĩ chiều ý anh ta, lắng nghe kiên nhẫn, và
thực tế cũng trông đợi việc thăm viếng của anh ta.
Một hôm anh ta không đến. Hôm sau, bác sĩ của anh
ta hỏi, "Hôm qua anh đi đâu? - chúng tôi vắng anh."
"Tôi sẽ nói với ông sự thật," anh ta đáp. "Tôi bị
ốm."
Mulla Nasruddin vừa lòng và hạnh phúc thế, một
hôm tôi hỏi, "Triết lí của anh là gì, Nasruddin? Làm
sao anh tránh lo nghĩ?"
sống rất đơn giản. Điều đầu tiên phải ghi nhớ về cuộc
sống là - đừng lo nghĩ về nó. Thực sự, chỉ có hai điều
đáng lo nghĩ tới: hoặc là bạn thành công hoặc là bạn
không thành công. Nếu bạn thành công, thì chẳng có
lo nghĩ gì. Nếu bạn không thành công, thì chỉ có hai
điều để lo nghĩ: hoặc là bạn mạnh khoẻ hoặc là bạn
không mạnh khoẻ. Nếu bạn mạnh khoẻ thì tốt, chẳng
có gì phải lo nghĩ cả. Nếu sức khoẻ của bạn xấu, cũng
chỉ có hai điều để lo nghĩ: hoặc là bạn sẽ sống hoặc là
bạn sẽ không sống. Nếu bạn sống, thì chẳng có gì phải
lo nghĩ cả; còn nếu bạn không sống, thì sao, thì bạn
chỉ có hai điều để lo nghĩ. Hoặc là bạn sẽ lên thiên
đường hoặc bạn không lên thiên đường. Nếu bạn lên
thiên đường, thì không có gì phải lo nghĩ - còn nếu
bạn đi tới nơi khác, thì quỉ tha ma bắt bạn sẽ phải
nhộn nhạo đi bắt tay mọi bạn cũ, bạn sẽ không có thời
gian để mà lo nghĩ."
Tôi phù hộ cho Swami Yoga Chinmaya và hi
vọng rằng một ngày nào đó anh ấy sẽ trở thành Mulla
Nasruddin. Cái ngày người ta trở thành Mulla
Nasruddin, người ta đã về tới nhà.
Mulla Nasruddin say khướt bị cảnh sát chặn lại
khi anh ta đang khật khưỡng trên phố quãng ba giờ
sáng.
"Anh có thể giải thích được tại sao anh lại ở ngoài
phố vào giờ này không?" viên cảnh sát hỏi.
"Nếu mà tôi có thể," Mulla nói, "thì tôi đã ở nhà
lúc này rồi."
Nếu bạn biết cuộc sống là gì, thì bạn đã ở nhà
ngay bây giờ rồi. Mọi giải thích bí truyền, mọi lời giải
thích như vậy đều ngu xuẩn.
Chinmaya đang làm tốt đến năm mươi phần trăm
khi có liên quan tới Mulla Nasruddin. Mọi lời giải
thích đều ngu xuẩn, bởi vì mọi cái gọi là trí huệ đều
ngu xuẩn. Nhưng đây là cách người ta trưởng thành.
Năm mươi phần trăm kia cũng sẽ tới - khi cái ngu
xuẩn trở thành trí huệ.
Câu hỏi cuối cùng:
Osho kính yêu,
Những điều rất bí ẩn đang xảy ra… Chiếc khăn
đã được tìm thấy trong hộp câu hỏi và chúng tôi
không biết nó đã tới từ đâu! Xin thầy làm sáng
tỏ cho chúng tôi.
Chắc chắn rồi, những điều bí ẩn đang xảy ra. Đó
là điều Swami Yoga Chinmaya đã nói với đại đệ tử
của mình, Priya, mới hai ngày trước đây - rằng nhiều
điều bí ẩn đang xảy ra. Và anh ấy nói ngày hôm kia,
"Ngày kia nhiều điều bí ẩn nữa sẽ xảy ra." Hôm nay
là ngày hôm kia đó, và bây giờ điều này đã xảy ra.
Bây giờ rất khó mà dùng logic - tôi sẽ phải dùng
ảo thuật. Cho tôi một chút khoảnh khắc, một chút thời
gian, tôi dùng ảo thuật của mình....
chứ không phải người phương Tây; có chồng chứ
không phải không có chồng; một sannyasin. Tên cô
ấy bắt đầu bằng 'u'. và nếu bạn muốn biết thêm thông
tin về cô ấy, thì bạn có thể hỏi mối quan tâm của Đại
tá Raj Bharti.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét